Vũ Thiên nãy giờ nhìn đã đủ, xoay người bước đi. Nàng chẳng ham thích những việc như thế này, có rất nhiều chuyện mình không thể và không nên xen vào. Với lại cho dù muốn giúp, đó cũng là chuyện gia tộc của người ta, nàng không thể tùy tiện ra tay.
Hiện tại nàng không thể đắc tội với Liễu gia, mặc dù rất muốn tìm ra kẻ đã đả thương A Châu, nhưng lúc này lại không được. Huống hồ nàng cũng không phải là người hành hiệp trượng nghĩa. Đối với nàng, những chuyện không liên quan hoặc không có ích, nàng tuyệt đối sẽ không nhúng tay. Nàng chính là người như vậy.
Cuộc sống của Vũ Thiên trước giờ ngoại trừ tỷ tỷ và tên tra nam kia, nàng sẽ không bao giờ ban phát lòng thương xót tùy tiện, đã trãi qua một lần lừa dối nàng cũng không vì thế mà mở lòng ra.
Đưa mắt nhìn phía trước thấy A Châu và Thanh Đồng đang đi về phía nàng. Vũ Thiên mỉm cười cuộc đời này nàng có A Châu và Thanh Đồng họ là người để nàng có thể giao lòng tin, Vũ Thiên mỉm cười chậm rãi đi đến.
A Châu vui vẻ chạy đến chổ Vũ Thiên, nàng cười nói:
- Tiểu thư! Chúng ta đã mua đồ xong.Vũ Thiên gật đầu cười nói, nàng cũng mua cho A Châu và Thanh Đồng mỗi người một nhẫn trữ vật. Hai chiếc nhẫn ấy tuy không gian rất nhỏ, nhưng cũng tốn hết 20 vạn kim tệ của nàng. Làm cho Vũ Thiên rất là đau lòng.
Nàng vất vả lắm mới kiếm được mười vạn kim tệ, giờ đây nàng quả thật là nghèo a!
Nếu không phải Vũ Thiên còn có 32 viên ma hạch ma thú cấp hai có thể bán được 1000 kim tệ một viên, có lẽ nàng sẽ không đủ tiền để mua nhẫn trữ vật cho A Châu và Thanh Đồng rồi
Hiện tại đã đem bán hết số ma hạch, sau đó trả tiền mua nhẫn trữ vật, tài sản nàng hiện giờ còn có 22 vạn kim tệ, cũng không đến mức túng thiếu.
Vũ Thiên đau đầu suy nghĩ, chuyện gì cũng phải cần tiền, cái gì cũng phải có tiền mới mua được, nàng nhất định phải tìm biện pháp kiếm tiền a. Nếu không sẽ rơi vào tình trạng túng quẫn.
A Châu là người thích nháo niệt nhìn thấy xung quanh đang có rất nhiều người, nàng đưa mắt nhìn về phía có sự thu hút. Sau khi thấy cảnh tượng trước mắt khuôn mặt A Châu đột nhiên biến sắc, vẻ mặt tái nhợt, chân nàng chợt khụy xuống.
Nếu không phải Thanh Đồng nhanh tay lẹ mắt kịp đỡ lấy A Châu, không thì nàng đã té ngã ra đất.
Thấy hành động và sắc mặt A Châu quá mức kì lạ, Vũ Thiên đưa mắt nhìn theo hướng A Châu đang nhìn. Vũ Thiên nghi hoặc quay lại hỏi:
- A Châu! Có việc gì?A Châu nhìn Vũ Thiên, sợ tiểu thư nhận ra được điều gì, nàng lắp bắp nói:
- Không..không..không việc gì. Thiếu..thiếu gia chúng...chúng ta đi...đi khỏi đây đi.Vũ Thiên nheo mắt dò hỏi:
- Ngươi quen biết nàng ta?Vì ánh mắt A Châu tập trung trên người Liễu Gia Hân, Vũ Thiên có cảm giác cở nào sâu sắc, nàng vừa nhìn thấy A Châu biểu hiện kì lạ lập tức đoán được ngay. Vì muốn chắc chắn nàng dò hỏi xem thái độ A Châu thế nào?
Nghe Vũ Thiên hỏi vậy khuôn mặt A Châu lập tức biến sắc, nàng không muốn tiểu thư vì nàng mà đắc tội với người gia tộc Liễu gia, A Châu nắm chặt tay, trong lòng nàng vừa căm hận vừa sợ hãi.
Hận là vì nàng ta phá hủy đan điền của nàng khiến nàng không thể tu luyện được, trở thành một người thường không thể giúp ích hay bảo vệ tiểu thư.
Nàng nói nàng không để ý chỉ là muốn tiểu thư an tâm thôi, sự thật làm một người bình thường nàng luôn cảm thấy mình vô dụng. Sợ hãi là vì nàng sợ tiểu thư biết được nữ tử kia phế đi đan điền của nàng, tiểu thư sẽ tức giận mà gây ra chuyện đắc tội với Liễu gia. Đây là điều nàng không muốn xảy ra nhất.
Trong khoảng thời gian qua A Châu đã muốn quên đi ký ức nữ tử vì một cây trâm bằng gỗ mà phế đi đan điền của nàng.
Chuyện đó là lúc A Châu ra ngoài mua vật dụng cho Vũ Thiên, lúc ở trên đường nàng thấy một cây trâm bằng gỗ điêu khắc rất tinh xảo, vừa nhìn nàng đã thích. A Châu không do dự mà mua nó, trong lúc nàng chuẩn bị đưa tiền tệ, thì Liễu Gia Hân xuất hiện.Nàng ta lại thích cây trâm gỗ trên tay A Châu, tuy đã trả giá gấp mấy lần để mua lại, nhưng A Châu lại khăng khăng không muốn bán cho nàng. Liễu Gia Hân ngông cuồng nói nàng ta đã thích một món đồ nào đó không có chuyện không có. Nếu A Châu không giao đừng trách nàng ta. Tuy nghe được lời lẽ ngông cuồng của Liễu Gia Hân, khiến A Châu cảm thấy hơi lo lắng, nhưng đây là đồ nàng muốn mua cho tiểu thư a. Không thể vì một người nói giao ra là giao ra được, vì cây trâm này nàng nhìn đã thích, rất thích hợp với tiểu thư.Liễu Gia Hân thấy A Châu không giao, ngược lại còn không coi nàng ra gì. Từ trước đến giờ ai ai trong Nam Vu thành đối với nàng không thái độ nịnh nọt thì là không dám đắc tội nàng, nhưng bây giờ tiểu nha đầu trước mắt lại không để nàng vào mắt. Chính vì thế Liễu Gia Hân căm tức động thủ tấn công A Châu. Tuy A Châu cũng là tu luyện giả, nhưng nàng lúc đó chỉ là hoàng sư cấp bốn thôi. Sao có thể chống lại Liễu Gia Hân lúc ấy đã là huyễn giả nhất cấp. Vì A Châu có thái độ chống cự khiến Liễu Gia Hân rất tức giận, trong suy nghĩ của nàng thì từ lúc nào một nha đầu vô danh tiểu tốt lại dám cả gan chống đối nàng? Vì thế nàng đánh một chưởng vào ngực A Châu đồng thời phế đi đan điền khí lực của A Châu. Trước khi nàng ta bỏ đi còn nói một câu:"Đắc tội với Liễu Gia Hân ta, sẽ không có kết cục tốt. Nhớ đấy! Hừ..."Vì câu nói đó A Châu mới biết được thân phận thật sự của Liễu Gia Hân. A Châu trong lúc đó chỉ cố gắng hết sức phải về đến Dạ gia, ít nhất nếu nàng chết, thì vẫn bên cạnh tiểu thư. Nếu nàng không quay về, tiểu thư nhất định sẽ lo lắng mà kiếm nàng. Vì lẽ đó, nên A Châu cố gắng chống cự mang thân thể trọng thương về lại Dạ gia cho đến khi gặp được Vũ Thiên, A Châu mới hoàn toàn buông lỏng thân mình mà ngã xuống.Nhớ lại ký ức đó khiến A Châu hận ý càng ngày càng nhiều, nhưng...nàng lại đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Vũ Thiên thì lập tức cúi đầu xuống, tránh đi ánh mắt đó, A Châu lắp bắp nói:
- Không...Không...A Châu không quen. Nàng ta là Liễu Gia Hân. A Châu làm...làm sao có thể quen biết được người của Liễu gia.Vũ Thiên mỉm cười. A Châu có cái tật xấu là mỗi lần nói dối sẽ không dám nhìn mặt nàng, huống chi nàng cũng không đề cập qua nàng kia tên là Liễu Gia Hân, mà A Châu đã nhận biết được nàng ta.
Ánh mắt A Châu đối với nàng ta sợ sệt cùng hận ý, lại không dám đối diện với nàng, chuyện như vậy mà nàng cũng không biết kẻ gây ra vết thương cho A Châu nữa thì nàng quả đúng là ngu ngốc.
Vũ Thiên cũng không nói gì nữa, quay qua dùng ánh mắt nghiêm túc nói với Thanh Đồng:
- Dẫn A Châu về khách điếm chờ ta. Ta sẽ quay trở lại rồi xuất phát.Thanh Đồng gật đầu nói:
- Vâng chủ nhân!A Châu mở to mắt nghi hoặc nhìn Vũ Thiên, nàng lo lắng sợ Vũ Thiên nhận ra chuyện gì, nàng nắm lấy tay Vũ Thiên nói:
- Tiểu thư...A không, thiếu gia! Người đi đâu? Ta thật là không quen nàng kia.Vũ Thiên vỗ vỗ tay trấn an A Châu nói:
- Không việc gì. Ngươi về trước đi, ta có chút chuyện sẽ về sau. Đợi ta.Vũ Thiên đưa mắt ra hiệu Thanh Đồng, biết Vũ Thiên có chuyện muốn làm. Thanh Đồng lập tức ôm lấy bã vai A Châu dìu đi.
Lúc này A Châu thật sự không muốn đi, nhưng Thanh Đồng có khí lực hơn nàng, nàng ngay cả phản ứng chống đối cũng không kịp, lập tức đã bị Thanh Đồng dìu đi.
Đợi cho A Châu và Thanh Đồng khuất dạng Vũ Thiên ánh mắt đen huyền càng ngày càng tối lại, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua kẻ nào tổn thương đến người bên cạnh nàng.
Ánh mắt nhìn về phương hướng của Liễu Gia Hân cùng Lam Hạo, Vũ Thiên cẩn thận suy tính. Hiện tại nàng không thể cứ như vậy mà giao chiến với Liễu Gia Hân, theo như nàng cảm nhận được khí tức của nàng ta, ắt hẳn Liễu Gia Hân là chiến sĩ huyễn giả cấp ba, so với nàng thì hơn một giai.
Nhưng Vũ Thiên là song tu, nếu hiện tại hai bên giao chiến nàng cũng không bị thua cho nàng ta, có thể đánh ngang tay không chừng. Vì Liễu Gia Hân là chiến sĩ được gia tộc bồi dưỡng, thế nên những bí kỹ chiến sĩ trên người nàng ta chắc chắn sẽ không tầm thường, khác với Vũ Thiên, nàng là tự mình rèn luyện, hơn nữa nàng cũng không có học qua bí kỹ.
Tuy trong trữ vật giới chỉ có ba quyển trục do mẫu thân để lại cho Vũ Thiên, nhưng nàng lại tập trung tu luyện nguyên lực, còn huyền lực là để cường thân kiện thể thôi. Vì nàng cho là không cần thiết, Vũ Thiên bất đắc dĩ thở dài nghĩ:
"Xem ra...Sau khi rời khỏi đây, ta phải học bí kỹ để có thêm một phần bảo hộ tính mạng rồi."Nhưng vấn đề là Liễu Gia Hân có chổ dựa là Liễu gia, nàng chỉ là thân cô thế cô a.
Trước đó có Bạch Quân là người mà Vũ Thiên có thể coi là chổ dựa, nhưng nay Bạch tỷ tỷ lại ngủ say, nàng hiện giờ có thể nói là muốn chống đối với Liễu gia là chuyện tuyện đối không thể nào.
Vũ Thiên day day trán, nên làm thế nào đây a?
Nếu đắc tội chẳng may lại liên lụy đến A Châu cùng Thanh Đồng vậy thì không những nàng không thoát thân được, ngược lại còn bị bắt nhược điểm?
Không gian giới đang nâng cấp chưa thể vào được, nếu tùy tiện tiến vào quá trình nâng cấp sẽ bị ảnh hưởng.
Đây là Bạch tỷ tỷ có nói qua với nàng trong quyển trục, nếu linh tuyền xuất hiện tình trạng chuyển màu linh khí, cũng là lúc linh tuyền nâng cấp thành Sinh Mệnh linh tuyền.
Thế nên Vũ Thiên phải cân nhắc cẩn thận trước khi hành động, không thể đem nguy hiểm và phiền toái dính lên thân, vì bên cạnh nàng còn có A Châu và Thanh Đồng.
Vũ Thiên khẽ cau mày, nàng phải tìm ra cách gì đó.
Nhớ lại lời của những người dân nói Liễu Lam Hạo là đệ đệ của Liễu Lam Linh.
Nghĩ tới nữ nhân kia, Vũ Thiên thở dài lắc đầu có chút bất đắc dĩ. Từ trong miệng của mọi người nàng biết được quan hệ giữa hai dòng đích trưởng và chi thứ.
Nói vậy Liễu Lam Linh cùng Liễu Lam Hạo là dòng chính, do phụ thân của hai người mất nên dẫn đến tình trạng dòng thứ đoạt đích?
Vũ Thiên mỉm cười, nếu vậy...nàng sẽ giúp Liễu Lam Linh một tay đi. Không phải nàng ta muốn kết giao với nàng hay sao? Chuyện này cứ xữ lý như vậy, nếu Liễu gia điều tra đến nàng cũng sẽ nghĩ nàng là giúp Liễu Lam Linh cứu đệ đệ, không ai nghĩ nàng có dụng tâm khác.
Thuận tiện bán một cái nhân tình cho Liễu Lam Linh, ít nhất nếu sau này nàng gặp vấn đề sẽ kêu nàng ta hổ trợ, nhất cử lưỡng tiện a.
Vũ Thiên cảm thấy vấn đề đã được thông suốt, nàng nhanh chóng tiến đến chổ Liễu Gia Hân và Liễu Lam Hạo.
Sau một lúc không hỏi được gì khiến Liễu Gia Hân rốt cuộc chịu không nổi nữa, tên phế vật này không chịu nhận tội làm nàng tức điên.
Quyết không thể bỏ qua chuyện này, nàng sẽ đánh gãy chân chó, lưu lại cái tiện mạng cho tỷ tỷ hắn, coi như trừng phạt phế vật này.
Dù cho tỷ tỷ hắn có nháo đến tình trạng gì đi nữa, nàng vẫn có cái mà thuyết giáo. Không giết hắn mà phế gãy hai chân hắn cũng là giới hạn của nàng rồi, phế vật có chết đi cũng không ai để tâm.
Liễu Gia Hân "Hừ.." lạnh một tiếng...nghĩ vậy nàng đi đến chổ Liễu Lam Hạo đang nằm, bàn tay đưa ra tạo một luồng huyền lực bao xung quanh. Liễu Lam Hạo thấy Liễu Gia Hân ánh mắt ác độc nhìn hắn, nội tâm hắn run rẩy thầm nghĩ:
"Chết tiệt. A Báo đi lâu vậy? Sao chưa kêu người đến? Nữ nhân này không nói đùa, ả ta chắc chắn sẽ phế chân của ta. Phải làm sao đây?"Suy tính một hồi, Liễu Lam Hạo vẫn không tìm ra cách, hắn dãy dụa cố gắng lết lùi lại phía sau. Nhưng vẫn thấy Liễu Gia Hân đằng đằng sát khí tiến về phía mình, Liễu Lam Hạo mở miệng tức tối quát:
- Liễu Gia Hân! Ngươi điên sao? Bổn thiếu gia đã nói con sủng vật của ngươi bị như vậy không liên quan đến ta. Ngươi không chịu điều tra kỹ lưỡng, đổ lên đầu ta. Ngươi...ngươi..Khốn kiếp! Ngươi có nghe ta nói không?