Chương 17: Tiểu Bạch

Bạch Quân thở dài nhẹ giọng nói:

"Ngươi....Thật nên mắng ngươi ngu ngốc hay là cố chấp đây? Thôi vậy...Dù sao không có ngươi, ta cũng không thể thoát khỏi đây. Vũ Thiên! Ngươi hãy nghe và nhớ kỹ những lời ta sắp nói. Chút nữa ta sẽ dùng pháp lực còn lại của mình tạo ra một vòng bảo hộ bảo vệ thân thể cho ngươi. Thực hiện điều này linh hồn ta sẽ bị tổn thương, trở về trạng thái ban đầu, hơn nữa tình trạng này khiến ta lâm vào giấc ngủ say khá lâu. Ngươi sẽ có hai canh giờ để tránh được khí độc lan vào trong cơ thể, trong hai canh giờ ngươi phải cố gắng thoát khỏi vùng độc khí này. Nếu ngươi...thoát khỏi đây hãy nhanh chóng tìm bằng được linh dược chữa trị linh hồn cho ta. Nếu trong vòng nửa nguyệt ngươi không kiếm được linh dược, linh hồn ta sẽ bị thương tổn ảnh hưởng đến việc sau này ta có được thân thể. Lúc này ta cũng không thể ở bên cạnh ngươi được. Ngươi hãy bảo trọng."

Vũ Thiên tính toán muốn nói gì đó, thì ngay lập tức ánh sáng từ ngọc bội ở trước ngực nàng phát ra. Cảm nhận được một luồng năng lượng mạnh mẽ bao quanh mình.

Đưa tay sờ ngọc bội, thì Vũ Thiên thấy được ánh sáng trên ngọc bội tắt dần, màu sắc của nó trở nên ảm đạm không còn tươi sáng tỏa ra linh khí như trước. Nàng lắc đầu cười khổ:

- Bạch tỷ tỷ! Ngươi như vậy...thật là làm khó ta. Dù cho có vòng bảo hộ của ngươi, ta muốn thoát khỏi đây cũng rất khó khăn, khí độc dầy đặc như vậy ta không định hướng được đường đi. Huống hồ trên thân thể ta còn có thương tích cũng không nhẹ a.

Mặc dù than thở nhưng Vũ Thiên vẫn cố gắng bước đi thật nhanh để thoát khỏi vùng khí độc, vì nàng biết nếu vòng bảo hộ của Bạch Quân mất đi, chắc chắn nàng sẽ chết.

Vũ Thiên càng không muốn Bạch Quân hi sinh vô ích cho mình. Nàng kiên trì cố gắng bước đi, mặc cho vết thương trên cơ thể đau đớn, cũng không khiến nàng ngừng nghỉ.

………………………………………

Lúc này Vũ Thiên đã đi được một canh giờ, càng vào sâu bên trong, khí độc càng lúc càng trở nên dầy đặc.

Cánh tay phải của Vũ Thiên hiện giờ trở nên đau nhói, lúc này đây thân thể của nàng cũng muốn suy sụp.

Lắc lắc đầu làm cho mình trở nên tỉnh táo, Vũ Thiên cũng không muốn mình phải ngất ngay tại đây. Trên người nàng có quá nhiều chuyện phải chờ nàng đi làm. Phụ thân, mẫu thân nguyên chủ nàng phải tìm kiếm được họ.

Vị biểu tỷ của nguyên chủ đang học ở trường ma pháp sư nàng cũng muốn gặp một lần, dù biết rằng nàng ta không phải là tỷ tỷ của chính mình, nhưng không hiểu sao nàng lại cố chấp muốn gặp mặt.

Còn cả A Châu, nàng vẫn chưa cứu được A Châu. Mặc dù ở bên cạnh A Châu trong thời gian không dài, nhưng nàng rất quý A Châu. Nàng phải cứu được A Châu a.

Bạch Quân! Nói đến Bạch Quân, nàng ta khá kì bí, khuôn mặt lúc nào cũng tựa băng sơn, nói chuyện thì lại lạnh lùng. Nhưng cũng vì nàng mà không tiếc hi sinh phần năng lượng linh hồn, tạo ra vòng bảo vệ giúp nàng đi tiếp.

Phần ân tình này Vũ Thiên nhớ rõ, nàng sẽ khắc sâu trong tâm khảm.

Không...Không được.

Lòng của Vũ Thiên gào thét.

Nàng phải sống, phải kiếm được đường ra khỏi đây.

Bất chấp cơn đau lan tỏa khắp cơ thể, Vũ Thiên bước chân mỗi lúc một nhanh hơn. Sau đó dùng hết sức lực còn lại của mình lao đi. Nhận ra vòng bảo hộ trên người đang ảm đạm dần, nàng biết mình không còn nhiều thời gian.

Loanh quanh trong khu rừng cũng gần hai canh giờ, nhưng Vũ Thiên vẫn chưa thể thoát khỏi vùng khí độc. Nàng trở nên tuyệt vọng, vòng bảo hộ bao xung quanh nàng đã dần dần mất đi ánh sáng.

Cảm thấy được hai canh giờ của mình sắp hết, Vũ Thiên tuyệt vọng đau khổ thốt lên:

- Thật không cam lòng. Ta không lẽ cứ như vậy chết đi?

Lúc này vòng bảo vệ đã hoàn toàn tắt lịm, nguyên lực trong cơ thể Vũ Thiên cũng đã cạn khô. Ngay sau đó khí độc xung quanh nhanh chóng len lỏi vào cơ thể nàng.

Vũ Thiên nhắm mắt đau đớn nghĩ, nàng biết như vậy là hết, nàng chắc chắn sẽ chết.

Khí độc lập tức bao trùm thân thể lấy Vũ Thiên khiến nàng không thể thở được, hộc ra một ngụm máu đen.

Thân hình Vũ Thiên liền đổ ập xuống đất, tay nàng cố gắng đưa đến như muốn dùng chút khí lực còn lại để tìm kiếm sinh cơ.

Lúc này từ trên ngực trái của nàng hình xăm ngôi sao bát cánh tỏa ra ánh sáng yếu ớt sau đó tắt lịm.

Ý thức của Vũ Thiên cũng trở nên dần dần mơ hồ, trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào bất tỉnh, nàng cảm giác được một cái gì mềm nhũn bò lên người mình. Sau đó nàng hoàn toàn mất đi ý thức.

Vũ Thiên cảm giác được mình hình như...đã chết, ý thức của nàng giờ đây đang ở trong một mảnh trắng xóa.

Nàng đang lơ lững ư?

Đây là linh hồn rời khỏi cơ thể sao?

Vô số câu hỏi được đặt ra, Vũ Thiên lại không thể biết được. Nàng đành mặc kệ mình trôi dần trôi dần đi trong mảnh trắng xóa này.

Dù sao nàng cũng không sống được, chết đi cũng tốt.

Nhưng...phụ thân và mẫu thân nguyên chủ thì sao?

A Châu thì sao?

Bạch Quân thì sao?

Nếu nàng chết như vậy...Ai sẽ cứu họ?

Không...

Nàng không thể chết như vậy được.

Vũ Thiên vùng vẩy, nàng phải thoát ra khỏi đây.

Cố gắng tìm về ý thức của mình Vũ Thiên giật mình mở mắt, nàng cố gắng ngồi dậy cảm giác được thân thể vẫn còn đau nhói.

Cánh tay phải của nàng...

Vũ Thiên đưa mắt nhìn qua thì thấy nó đã được bao bọc bởi một lớp gì đó giống như sợi tơ trong suốt, cuộn lại thành một đoàn như là cố định cánh tay cho nàng.

Nhất thời kinh ngạc khiến Vũ Thiên không thể thốt nên lời, nhưng sau đó nàng lại càng kinh ngạc hơn khi thấy trên vai mình đang có một cái gì đó.

Ngay lập tức Vũ Thiên liền giật mình hoảng sợ, một cục thịt màu trắng sữa mềm nhũn không có lông, hình dáng như một con sâu, đối với nàng con sâu này khá lớn, chiều dài của nó tầm hai gang tay.

Lúc này con sâu không lông kia lại đang nằm lên vai Vũ Thiên, hai con mắt tím sẫm long lanh đang nhìn nàng.

Nó hình như là một ma thú.

Nhìn hình dáng nhỏ bé có phần yếu ớt như vậy hẳn là ma thú cấp thấp.

Nó có thể tồn tại trong khu rừng đầy khí độc này được sao?

Hay là...nó là ma thú chỉ sinh trưởng ở đây?

Có vẽ như....nó đã cứu mình.

Sao nó lại cứu mình?

Vũ Thiên nghi hoặc nhìn chằm chằm con sâu trắng như muốn biết mọi điều về nó.

Con ma thú thấy Vũ Thiên nhìn nó, nó liền cọ cọ lên mặt nàng làm nũng.

Cảm giác được cục thịt không có lông mềm nhũn ma sát trên mặt mình, toàn thân Vũ Thiên liền nỗi tầng tầng da gà. Dù sao nàng cũng không ưa thích loài côn trùng lắm, đặc biệt là sâu. Vì nhìn nó rất không thoải mái có cảm giác rất chán ghét, nàng ưa thích là những động vật có lông, chẳng hạn như mèo nha.

Cảm nhận được ánh mắt Vũ Thiên nhìn nó khó chịu còn tỏ ra chán ghét, ma thú trở nên yểu xìu ánh mắt đáng thương nhìn nàng.

Nhìn thấy biểu cảm của nó như muốn khóc, Vũ Thiên trong lòng sinh ra cảm giác không nỡ. Điều chỉnh tư thế cho thoải mái, sau đó nàng liền đưa tay ôm nó xuống, rồi mỉm cười nhẹ giọng hỏi:

- Là ngươi đã cứu ta sao?

Không biết là ma thú này nghe hiểu nàng nói hay không, nó lập tức phát ra âm thanh:

- Da Da Da..

Sau đó từ miệng phun ra một sợi tơ trong suốt.

Tuy không hiểu ma thú nói gì nhưng Vũ Thiên nhìn sợi tơ nó nhả ra, nàng cũng hiểu là nó đã cứu mình. Đưa tay sờ sờ đầu nó, nàng mỉm cười nói:

- Thật cám ơn ngươi đã cứu ta.

Cảm thụ được Vũ Thiên xoa đầu, con sâu trắng thích chí nhắm mắt lại cọ cọ cái đầu lên tay nàng. Một lần nữa da gà Vũ Thiên từng đợt nổi lên, nàng vẫn chưa quen được việc tiếp xúc với tiểu trùng nha.

Nhìn xung quanh khu rừng Vũ Thiên thấy được mình vẫn chưa rời khỏi khu vực có độc khí. Mà lúc này nàng thấy được hào quang quanh con ma thú như tỏa ra lớp linh khí bảo vệ nàng.

Vũ Thiên kinh ngạc ôm nó lên xoay tới xoay lui, nhìn thật kỹ thân thể của nó. Thấy không phát hiện được gì nàng nhìn ma thú thở dài nói:

- Ngươi là ma thú loại gì a? Khí độc không có tác dụng với ngươi sao?

Ma thú nghe vậy nó lắc lắc thân hình béo ú của mình, sau đó ngẩng cái đầu tròn vo lên gật lên gật xuống miệng cứ phát ra tiếng kêu:

- Da da..da..da...

Kinh ngạc nhìn hành động của nó, Vũ Thiên có chút ngẩn người.

Ma thú cấp thấp linh trí cũng cao như vậy sao?

Vũ Thiên xoa xoa huyệt thái dương, vấn đề này nàng không thể giải đáp, vì thế mặc kệ không quan tâm đến, liền hỏi:

- Là ngươi hút khí độc trong người ta ra luôn àh?

Ma thú nghe vậy lại gật gật cái đầu nhỏ.

Vũ Thiên thầm than con sâu trắng này không những linh trí cao, mà năng lực cũng thật đặc biệt. Nàng mỉm cười nhìn nó nói:

- Ta không biết ngươi từ đâu tới, nhưng mà hiện tại ta đang bị lạc trong khu rừng này. Có ngươi ở bên cạnh, khí độc mới không ảnh hưởng đến ta.

Nàng ngừng lại một chút nhìn nó ngập ngừng nói:

- Ngươi đi theo ta được không?

Ma thú nghe vậy, ánh mắt sáng long lanh nhìn nàng mừng rỡ. Nó từ trên tay Vũ Thiên bò lên vai nàng, sau đó lại cọ cọ vào mặt nàng như lấy lòng.

[- Tác giả: Đã bị dụ. ~>_<~]

Lại một lần nữa da gà Vũ Thiên từng đợt nổi lên, nàng cười khổ thầm nghĩ:

"Vẫn chưa thích ứng được."

Vũ Thiên cười nói:

- Không biết ngươi là ma thú gì, ta gọi ngươi Tiểu Bạch được không? Vì toàn thân ngươi là màu trắng a.

Đôi mắt tiểu trùng ngập nước nhìn Vũ Thiên, cảm động như muốn khóc. Nhìn kỹ lại nàng thấy nó cũng khá đáng yêu, xoa xoa đầu ma thú rồi nói:

- Ta hiện giờ không thể ở đây được, ngươi ở trên vai ta. Ta tìm đường ra khỏi khu vực khí độc này.

Nghe hiểu lời Vũ Thiên nói Tiểu Bạch bám chặt lên vai nàng, sau đó lại kêu thành tiếng:

- Da..da.da..da

Nghe Tiểu Bạch phát ra âm thanh như vậy, Vũ Thiên mặc dù không hiểu nhưng nàng cũng cảm giác được nó đang cổ vũ mình. Cố gắng đứng dậy, cơn đau từng đợt từng đợt kéo đến. Mặc kệ sự đau đớn trong cơ thể, nàng dứt khoát kiên trì tiến về phía trước.

Hiện tại đã qua một canh giờ trong khu rừng mà Vũ Thiên vẫn chưa thoát khỏi khu vực khí độc, nàng nhăn mày u ám nói:

- Khu vực này rộng lớn đến vậy sao? Tại sao ta vẫn chưa thoát ra khỏi đây?

Tiểu Bạch nghe nàng nói vậy, nó ngẩng cái đầu nhỏ lên kêu:

- Da..da..da.da

Vũ Thiên vừa đi vừa thì thào nói:

- Ta không có hơi sức nói chuyện với ngươi nha.

Lắc đầu ngoày ngoạy, ngay lập tức Tiểu Bạch từ trên vai Vũ Thiên bò xuống tay nàng, cái đầu nhỏ của nó hướng về bên phải nhìn nàng, sau đó kêu lên:

- Da da.da da...

Lần này Vũ Thiên đã hiểu ý của Tiểu Bạch muốn nói là gì, nàng mỉm cười nói:

- Tiểu Bạch ngươi biết được đường thoát khỏi đây àh?

Tiểu Bạch gật đầu trả lời, sau đó nhìn nàng bằng đôi mắt long lanh chờ khen thưởng.

Nhìn biểu tình của nó như thế Vũ Thiên tức khắc phì cười, nàng đưa tay xoa xoa đầu nó.

Tiểu Bạch ngay lập tức cọ đầu nhỏ vào lòng bàn tay nàng, như hưởng thụ sự vuốt ve của nàng dành cho nó.

Vũ Thiên nhìn nó ánh mắt chứa đầy sủng nịch mỉm cười, thầm nghĩ:

"Con sâu nhỏ này cũng quá đáng yêu rồi."

Theo sự chỉ dẫn của Tiểu Bạch nó dẫn Vũ Thiên đi không đến hai canh giờ đã thoát ra khỏi vùng khí độc.

…………………………

Lúc này trước mắt Vũ Thiên là một ốc đảo cách biệt, khác xa với khu rừng khí độc lúc nãy.

Ở đây hoa thơm cây cối xanh tươi, còn có một hồ nước trong xanh nhìn được cả dưới đáy.

Tiên cảnh ư?

Cảnh sắc nơi đây còn tuyệt đẹp hơn cả bên trong không gian của nàng.

Vũ Thiên đi dọc khắp nơi chiêm ngưỡng từng quang cảnh ở nơi đây.

Mà lúc này Tiểu Bạch đã bò xuống vai nàng đi đâu mất hút, vì quá mãi mê quan sát xung quanh nên nàng không chú ý đến nó.