Chương 16: Khu rừng độc khí

Trong liên tiếp ba tháng tới Vũ Thiên săn giết ma thú ở các khu vực gần đó, nàng liệp sát được 45 con nhất tinh ma thú, nhị tinh có 32 con.

Có lần đυ.ng độ phải ma thú tam tinh, biết mình chưa có thể đánh lại Vũ Thiên lựa chọn rút lui. Chờ đợi đủ thực lực lúc đó nàng sẽ thử sức cũng không muộn.

Ba tháng trải qua Vũ Thiên đã hoàn toàn làm chủ được sức mạnh của mình, nàng điều phối nguyên lực và huyền lực sữ dụng một cách thuần thục.

Bạch Quân còn chỉ cho nàng biết có thể đưa huyền lực vào trong vũ khí, khi kích phát tấn công sẽ mạnh gấp bội và gây tổn thương cho đối thủ nặng hơn.

Ba tháng qua liệp sát ma thú khiến cho ánh mắt và khí tức quanh người Vũ Thiên có phần trở nên u lãnh, lệ khí hơn.

Ánh mắt sắc bén hơn trước khá nhiều, chiều cao của nàng cũng được cải thiện, nhìn chững trạc hơn những đứa trẻ đồng tuổi. Da dẻ trắng hồng, ngũ quan trở nên tinh xảo bớt đi nét ngây ngô trẻ con lúc trước.

Hôm nay cũng như những ngày trước sau khi đi liệp sát ma thú trở về Vũ Thiên tắm rữa xong, sau đó lại ngồi nướng thịt ăn.

Ngày hôm nay nàng gặp được 2 đầu ma thú nhị tinh, một con hỏa hệ và một con kim hệ.

Tuy rằng nàng thành công giết được 2 đầu ma thú nhưng cũng không dễ dàng gì. Chạm trán được nhiều loài ma thú khiến Vũ Thiên tìm được nhiều đặc điểm và yếu điểm của từng loài, điều này đối với nàng mà nói là vô cùng tốt.

Vũ Thiên càng trở nên vui vẻ hơn khi nàng đang dần bước trên con đường cường giả, chỉ có mạnh lên nàng mới có thể tìm kiếm cha mẹ nguyên chủ và bảo vệ những người bên cạnh mình.

Kiếp trước tin tưởng người, để mất đi tỷ tỷ. Kiếp này nàng phải bảo vệ những thứ của nàng, những người quan trọng của mình.

Ăn uống xong Vũ Thiên quay trở lại hang động, tiếp tục ngồi trên bệ đá tu luyện. Nành nhắm mắt lại điều tức, cảm nhận được nguồn năng lượng dao động xung quanh mình. Nguyên lực trong tâm mạch chậm rãi phóng xuất ra đi khắp các kinh mạch trong cơ thể, lại truyền lên trên đỉnh đầu, sau đó đi dọc theo đường xương sống, truyền về đến bách hội, lại trở về đến tâm mạch. Đây chính là một dạng tuần hoàn năng lượng.

Ở sâu trong tiềm thức, Vũ Thiên liền cảm nhận được năng lượng nguyên tố xung quanh mình. Nàng nhận thấy được tám màu nguyên tố đang bay nhảy hình thành một dòng thủy lưu năng lượng, sau đó ngưng kết lại tạo lên một trận pháp đặc thù, hình dạng như một ngôi sao tám cánh. Màu sắc trong trận pháp thật chói lọi, khiến tim nàng kích động nhảy kịch liệt.

Vũ Thiên nhận ra đây chính là trận pháp khế ước của riêng mình.

Vậy là nàng đã có thể khế ước được ma thú?

Nhất thời cảm thấy vui vẻ, Vũ Thiên rất mong mình có thể là một Ngự Thú Sư.

Là một ngự thú sư mà nói đó là điều tốt nhất, không gì có thể tốt hơn, không phải là vì nó quý hiếm đặc thù nghề nghiệp, hay có thể uy phong điều khiển được ma thú.

Chí ít nó giúp nàng trở nên mạnh hơn. Vũ Thiên nghĩ có ma thú trợ giúp là có thêm một phần sức lực.

Kết thúc tu luyện Vũ Thiên đứng dậy, hiện giờ nàng đã có trận pháp khế ước chi linh bất cứ lúc nào cũng có thể khế ước ma thú. Nhưng là...Vũ Thiên nghĩ nàng cần phải tìm một ma thú thích hợp với mình, cũng không phải quá yếu.

Rời khỏi hang động, Vũ Thiên dự tính hôm nay nàng sẽ đi liệp sát ma thú xa hơn mọi ngày.

…………………………………

Thật kì quái.

Vũ Thiên đi xung quanh khu rừng qua hai canh giờ mà vẫn không hề thấy bóng dáng của một ma thú nào. Nàng thầm nghĩ:

"Không lẽ có chuyện gì?"

Lại tiếp tục đi dò xét xung quanh. Vũ Thiên càng lúc càng cảm thấy kì quái, đang trong lúc muốn tìm kiếm xa hơn nữa, thì bổng dưng Bạch Quân lên tiếng cảnh báo:

"Cẩn thận, ta phát hiện phía trước có nhiều khí tức ma thú tứ tinh, ngũ tinh thậm chí có lục tinh."

Nghe Bạch Quân nói vậy Vũ Thiên khuôn mặt biến sắc, nàng chợt đứng lại. Hiện giờ ma thú tứ tinh là quá sức đối với nàng, huống hồ là lục tinh. Đụng độ nhiều ma thú như vậy, Vũ Thiên không chắc chắn mình có thể an toàn.

Nàng lập tức quay lưng bỏ chạy, vừa chạy vừa âm thầm lầu bầu:

"Hôm nay ngày gì mà ma thú cấp nhỏ lại biến mất không có một con, ma thú trung đẳng lại cả bầy. Thật xui xẻo."

Chạy được hai dặm lại nghe Bạch Quân nói:

"Ngươi đừng đi hướng đó nữa. Phía trước có ma thú rất nhiều. Chúng nó đang ở trước mặt ngươi cách đây không xa."

Vũ Thiên đứng lại nhíu mày nói:

"Đằng sau cũng có, trước mặt cũng có, ta đây đi hướng nào? Nếu bị phát hiện ta lại bỏ chạy cũng không được."

Bạch Quân trầm tư suy nghĩ gì đó không trả lời Vũ Thiên, thấy nàng im lặng Vũ Thiên gấp đến đầu đầy mồ hôi. Hiện tại dù sao hai mặt đều giáp công đi không được, nàng có không gian giới không phải sao? Trốn trong đó đến khi nào an toàn thì ra. Vừa định vào không gian giới tránh nạn thì Bạch Quân lên tiếng:

"Ta cảm thấy chuyện này rất không bình thường, đàn ma thú này hình như đang đi tìm kiếm gì thứ đó."

Vũ Thiên cười khổ nói:

"Chuyện này ta cũng không thể đi tìm hiểu được a. Quan trọng trước mắt là tìm nơi an toàn nha."

"Ngươi trước chạy về hướng Đông đi, ba hướng Tây, Nam, Bắc đều có ma thú trung đẳng xung quanh rồi."

Vũ Thiên nghe vậy liền lao đi, nàng đi được một quãng chợt dừng lại.

Lúc này ở phía trước nàng là một bãi đá lớn xung quanh cây cối um tùm, dây leo mọc chằng chịt khá nhiều. Lại có cả sương mù dầy đặc.

Vũ Thiên hoang mang nhìn.

Nơi đây là đâu?

Tiểu khu cũng có một nơi kì bí như thế này sao?

Do dự không biết nên đi tiếp hay nên quay lại, vì trong khu rừng trước mặt nàng nhìn thấy được khí vụ xung quanh có màu sắc xanh thẫm, nghe Bạch Quân nói đó là độc tố hủ thi, nếu bước vào bảy ngày sau sẽ bị axit ăn mòn thân thể, nếu hít phải khí độc ba canh giờ sau chắc chắn sẽ chết.

Vũ Thiên bây giờ chỉ là huyền giai cấp, nàng căn bản sẽ không thể chịu nổi trong một canh giờ.

Phía sau có ma thú, trước mặt lại gặp sương mù độc tố nàng nên làm thế nào đây?

Thấy Vũ Thiên gấp đến nỗi như kiến bò trên chảo nóng, Bạch Quân chậm rãi nói:

"Ngươi quan sát xung quanh đây đi. Ta cảm thấy có điều gì đó không bình thường."

Vũ Thiên đảo mắt nghĩ:

"Còn quan sát? Ma thú ngay ở sau lưng a."

Mặc dù nội tâm rất không muốn, nhưng lời Bạch Quân nói cũng khiến nàng tò mò.

Đi dọc theo xung quanh khu rừng kì bí này, Vũ Thiên nhận thấy nó được bao bọc bởi những tảng đá to lớn và dây leo chằng chịt, không những vậy còn có lớp khí vụ độc tố.

Không biết sâu bên trong khu rừng độc khí này tồn tại cái gì? Vì sao lại chưa có ai nói đến tiểu khu của Hắc Vụ Sâm Lâm lại có nơi như vậy? Đây mới chính là trọng điểm nghi vấn của Vũ Thiên.

Hiện tại trước mặt Vũ Thiên thấy là một cái lỗ hổng thật to, dây leo xung quanh bị đốt đến khét lẹt, đá cũng bị nung chảy ra như một nham thạch. Vũ Thiên liền kinh ngạc nghĩ:

"Sức mạnh nào làm cho tảng đá bị như vậy? Ma thú chăng?"

Bạch Quân lên tiếng giải thích:

"Theo ta thấy một ma thú đang bị các ma thú bên ngoài kia truy đuổi, nhưng tại sao lại tìm nó thì ta chưa xác định."

Nghe vậy Vũ Thiên liền hỏi:

"Chuyện gì khiến nó đến nỗi phải xông vào rừng đầy khí độc?"

"Ngươi cẩn thận, sau lưng ngươi có hai con ma thú ngũ tinh đang chạy đến."

Vũ Thiên nghe vậy liền quay lưng lại, nàng liền nhìn thấy một con ma thú bề ngoài được bao phủ một lớp đá rắn chắc, nói đúng hơn toàn thân của nó được cấu tạo bằng đá. Và một con ma thú rất giống tinh tinh với bộ lông màu đỏ, thân hình khá to lớn.

"Đó là Thạch Toản Địa và Cự Hỏa Ma Viên."

Hai con ma thú nhìn thấy Vũ Thiên liền gầm rú, cặp mắt của chúng đỏ ngầu một cách dữ tợn.

Biết được hiện giờ mình không thể chạy đi đâu, tốt nhất nên vào trong không gian giới tránh né bọn chúng. Ý nghĩ Vũ Thiên vừa động liền muốn tiến vào bên trong không gian giới, nhưng...

Một quả cầu lửa to đùng bay về phía Vũ Thiên, nàng xoay người chật vật nhảy ra xa.

Nếu không phải Vũ Thiên phản ứng nhanh chóng thì...quả cầu lửa đó chắc chắn sẽ đốt cháy nàng.

Con ma thú Cự Hỏa Ma Viên thấy đòn tấn công của nó không làm gì được Vũ Thiên, nó gào lên tức giận đập ngực liên hồi, phát ra những tiếng: "Bùm..Bụp.." liên tục.

Vũ Thiên đầu đầy mồ hôi, nàng gấl giọng hỏi:

"Bạch tỷ tỷ! Chuyện này là sao a? Tại ta không thể vào không gian giới."

Bạch Quân trầm ngâm một chút, nàng tỏa ra một luồng khí dò xét. Sau đó kinh ngạc thốt lên:

"Trận pháp? Sao ở đây lại xuất hiện loại trận pháp này?"

Vũ Thiên chật vật né tránh đòn tấn công từ xa của hai ma thú, y phục của nàng mấy lần bị bắt lửa, nhưng vẫn dập tắt kịp.

Vì phải né tránh cầu lửa lẫn mấy cục đá to lớn do con Thạch Toản Địa ném ra, Vũ Thiên cơ hồ không thể nào ngừng nghỉ được. Cảm thấy có chút kì quái, nàng nghi vấn hỏi:

"Thật kì lạ. Hai con ma thú này sao không tiến đến đây? Nó thừa cơ hội để giết ta cơ mà. Tại sao cứ đứng từ xa tấn công?"

Bạch Quân liền giải thích:

"Vì nó sợ độc khí của khu rừng phía sau ngươi."

Lời Bạch Quân vừa nói ra, Vũ Thiên suy nghĩ sau đó nói:

"Bạch tỷ tỷ ngươi hãy cho ta mượn năng lực."

Vũ Thiên vừa dứt lời thì một luồng khí trắng bao bọc quanh người nàng.

Cảm thấy sức mạnh tăng lên nhanh chóng, Vũ Thiên nhìn về phía hai ma thú. Nàng dùng ma pháp thủy hệ đánh trả quả cầu lửa đang tới trước mặt.

Hai luồng năng lượng sau đó liền va chạm nhau tạo lên một tiếng nổ vang dội.

Ầm.... Ầm...m..m

Vì lo tránh né và tập trung bên hỏa cầu của Cự Hỏa Ma Viên, Vũ Thiên liền bị một tảng đá của Thạch Toản Địa bắn đến đâm trúng người. Ngay sau đó nàng liền văng ra xa, cách khu rừng chỉ có năm bước chân.

Vũ Thiên khó nhọc đứng dậy, phun ra một ngụm máu, lúc này tay phải của nàng đã bị gãy do lúc nãy đở tảng đá.

Nàng đưa tay trái đeo giới chỉ, tính xuất ra lọ nước có chứa nước linh tuyền trong không gian ra. Cảm nhận được trữ vật giới chỉ không có phản ứng.

Vũ Thiên khẽ nhíu mày, thầm than.

Đây là tuyệt đường sống của nàng a.

Hiện tại không vào được không gian giới, Vũ Thiên phải đối mặt với hai sự lựa chọn một bên hai ma thú, một bên là....rừng đầy khí độc.

Cảm thấy mình trở nên quá vô dụng, quá dựa dẫm vào không gian giới. Lúc này lại không thể vào được không gian, cũng như trữ vật giới chỉ cũng không thể sử dụng.

Vũ Thiên nghĩ đằng nào cũng chết, nếu đã chết thì nàng cũng không muốn chết trong tay ma thú một cách không minh bạch như vậy.

Ôm lấy thân thể bị thương, chật vật lao vào khu rừng trước mặt.

Bạch Quân lo lắng nói:

"Ngươi hiện tại bị thương, sao lại dám lao vào rừng này? Ngươi như vậy là chịu chết."

Vận nguyên lực bao bọc xung quanh thân thể, Vũ Thiên cố gắng đi thật nhanh, nhưng vết thương trên người thật sự quá nặng. Càng di chuyển vết thương càng trở nên đau đớn, Vũ Thiên nghe Bạch Quân nói vậy khổ sở đáp:

"Đối mặt ma thú cũng chết, vào rừng cũng chết. Ta quả thực là bất đắc dĩ. Chẳng qua ta nghĩ vào khu rừng ít nhất cũng có thể tìm cách khác."

"Ngươi không có giải dược, dù cho có nguyên lực hay huyền lực hộ thân cũng không thể chống đỡ được độc khí xâm hại."

Vũ Thiên cười khổ hỏi:

"Thật sự đã hết cách rồi sao?"

Không thấy Bạch Quân đáp lại nàng, Vũ Thiên cười cười khuôn mặt có chút u buồn nói:

"Bạch tỷ tỷ! Thật xin lỗi ngươi, hứa giúp ngươi hồi phục linh hồn và thân xác. Ta có vẻ như không làm được... Khụ..khụ.."

Nôn ra một ngụm máu, Vũ Thiên di chuyển từng bước từng bước trở nên một cách khó nhọc. Hiện tại đã vào sâu trong khu rừng, có chút khí độc đã lan vào trong cơ thể nàng. Dù cho Vũ Thiên có vận dụng nguyên lực bảo hộ đi nữa, nhưng tình trạng hiện tại nàng đang lại bị thương, khí độc theo đó cũng chầm chậm len lỏi vào.