Chương 9

Edit: Cá vàng nhỏ

"Liên tiếp mười lần đại! Cái này nhất định phải là đại!" Những người khác ở xung quanh đều thi nhau chọn đại."

Diệp Sâm hít một hơi thật sâu, bàn tay đang đặt cược của ông run lên, trên trán xuất hiện những tầng mồ hôi lạnh.

"Anh Sâm, cược đại đi! Ván này nhất định phải là đại! Nhìn xem anh đã thua bao nhiêu lần rồi! Đi theo chúng tôi ván này đi, tuyệt đối không sai!"

Đúng phải chọn đại!

Chắc chắn là đại.

Đúng lúc này, tờ tiền trong tay Diệp Sâm nhẹ nhàng bị lấy đi, một giọng nói trong trẻo vang lên giữa không trung: "Chúng ta chọn tiểu, đặt cược ba điểm, một điểm, bốn điểm!"

"Cô cố ý đúng không? Ai bảo cô chọn cược tiểu chứ!" Diệp Sâm tức giận nhìn Diệp Chước.

Diệp Chước mặt mũi vẫn lạnh lùng như cũ, không trả lời, cũng không giải thích.

Lập tức, bên cạnh có người đổ thêm dầu vào lửa, "Lão Diệp, lão Diệp! Lần này ông thua thật rồi, đến quần cũng không có mà mặc luôn cơ chứ!"

"Cái này không tính! Tôi không chọn! Tôi muốn chọn cược đại!"

Nhà cái đè tay Diệp Sâm lại, “ Đã chọn rồi không được chọn lại. Đừng có phá luật ở đây."

Diệp Sâm không cam lòng thu tay lại, hung hăng khinh bỉ nhìn Diệp Chước, "Nha đầu chết tiệt kia, cô đáng phải chết!"

Nhưng vào lúc này, nhà cái mở cái nắp, trên bàn chơi xúc xắc xuất hiện ở trước mặt mọi người, "Ba điểm, một điểm, bốn điểm! Tiểu!"

Nghe được điều này, vẻ mặt cứng đờ của Diệp Sâm ngay lập tức trở nên vui mừng.

Không thể tin được, không thể tin được.

Thật sự là tiểu?

Ông không nghe lầm chứ?

"Cậu, chúng ta thắng.” Diệp Trác ngữ khí nhàn nhạt nói.

Thắng!

Thật sự thắng!

"Chết tiệt! Nó thực sự là tiểu!" Những người xung quanh khác đều đang rêи ɾỉ.

Thắng! Thắng! Ha ha!" Diệp Sâm hưng phấn nắm lấy tay Diệp Chước, tiếp tục: "Con chọn cái nào?"

Lần này, ông thật sự tin tưởng Diệp Chước có năng lực!

Diệp Chước hơi cong môi, thấp giọng nói: "Tiểu, ba điểm, một điểm, bốn điểm."

"Được."

Liên tiếp mấy lần thắng, Diệp Sâm cười tươi đến mức không thấy cả mắt, đã lâu không có thắng đậm được nhiều tiền nhiều như vậy!

Thật là sảng khoái!

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt bóng người cao lớn đứng ở lan can lầu hai sòng bạc.

Anh ta hơi nghiêng người, ngũ quan bị ánh đèn mờ mờ bao phủ, lộ ra một chút lạnh lùng.

Một bàn tay lộ rõ xương cốt đặt trên lan can, thon dài sạch sẽ, trên tay còn nắm một chuỗi phật châu, màu máu đỏ phật châu nổi bật những ngón tay vốn đã trắng nay càng thêm trắng hơn.

Đây là một đôi bàn tay đẹp khiến người ta nghẹt thở. Nếu so với tay con gái thì đôi tay đẹp hơn rất nhiều, chắc chắn nó này là niềm mong ước của bao nhiêu cô nàng.

Đúng lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi từ bên trong đi ra, nhìn xuống dưới lầu chỗ mà Diệp Chước đang chơi rồi nói: "Mẹ kiếp, cái này cũng quá lợi hại đi! Nhất định chính là nó một câu đã đoán đúng !”

Hắn không ngờ lại có một cô gái lại có kỹ năng đổ sí ngầu giỏi như vậy.

Lợi hại!

“Không nhận ra sao?” Nam nhân kia đột nhiên quay đầu lại.

“Ngũ ca, cậu biết cô ấy sao?” Lê Thiên Đông cẩn thận nhìn kĩ xác định thân ảnh dưới lầu.

Dưới ánh đèn sáng trưng, cô cứ đứng ở đó, khuôn mặt trắng như trứng gà bóc như được phủ một tầng tuyết quang, độ sáng có vài phần trong trẻo, trong veo xen lẫn một chút uể oải.

Bốn phía đám người trở nên huyên náo, tất cả trở nên mờ nhạt để làm nổi bật hình ảnh cô gái đẹp tựa thiên thần đó.

Nếu như nói Mục Hữu Dung rất đẹp, nét đẹp ngọt ngào, trong sáng thì cô gái dưới lầu lại đẹp hơn như thế, đẹp tựa chị Hằng trong những đêm trăng sáng, tựa như một nàng tiên lạc vào chốn phàn trần này khiến người khác không thể dời mắt được, giống như đóa hoa anh túc dẫu biết là nó có độc nhưng vẫn mong muốn được thử chạm vào một lần.

Mục Hữu Dung đứng tại trước mặt cô gái ấy sợ là cái bóng cũng không nhìn thấy bởi đã bị nhan sắc của tiểu thiên thần này làm lu mờ.

Người như vậy, ở kinh thành sợ là tìm ra người thứ hai cũng không được.

Không nghĩ tới thành phố Vân Kinh nho nhỏ này lại có được tuyệt sắc giai nhân như vậy.

Lê Thiên Đông thật sự bị sốc rất nặng.

“Cô ấy là Diệp Chước.” Người đàn ông tiếp tục nói.

“Diệp Chước?” Lê Thiên Đông đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nói:" Mục gia, cái cô thiên kim giả của Mục gia kia, Mục Chước?"

Người đàn ông khẽ gật đầu.

"Cái quái gì vậy?" Lê Thiên Đông sững sờ nhìn người con gái ở tầng dưới, suýt chút nữa cho rằng mình bị mù, anh ta thực sự không thể ngờ người con gái ở tầng dưới và người con gái trang điểm đậm mà mình nhìn thấy trong sảnh tiệc của Mục thị là cùng một người.

Lê Thiên Đông bình tĩnh lại một chút, híp mắt, sau đó nói: “Ngũ ca, cô ta, cô ta, cô ta không phải là đang cố ý hấp dẫn sự chú ý của cậu chứ?” Bằng không, sao mà một cô gái lại có kỹ thuật đánh cược như vậy giỏi như vậy?

Mà Diệp Chước nổi tiếng là một đứa con gái giả của nhà họ Mục, bất tài vô dụng không có tài cán gì. Sao cô ta lại làm được như vậy?

Lê Thiên Đông đối với Diệp Chước có ấn tượng kém đến cực điểm, đó là bản chất của con người khi có ấn tượng không tốt về người khác thì luôn mặc định những người đó làm việc gì cũng có mục đích, âm mưu gì đó.

Buổi tối, từ cái ngày nhà Mục gia nhận lại con gái ruột, tất cả mọi người ở đó đều chứng kiến, cả cái Vân Kinh này không ai biết Diệp Chước là người có đức tính như thế nào! Nhưng đêm nay, cô ta dường như đã biến thành một người khác vậy! Chúng ta ở đâu cô ta ở đó, nói không phải dục cầm cố túng, ai sẽ mà tin đây?"

“Trở về đi.” Người đàn ông xoay tròn tràng hạt, hơi xoay người, trên mặt không có biểu tình gì.

Lê Thiên Đông lập tức đuổi theo.

Đi ở trước Lê Thiên Đông, vị này gọi là Sầm Thiếu Khanh.

Sầm gia nguyên quán tại Vân Kinh.

Hai mươi lăm năm trước Sầm gia từ Vân Kinh thành phố chuyển đến đến kinh thành.

Mười hai năm trước, Sầm lão già chủ Sầm Hải Phong đột ngột qua đời vì bệnh tật, Sầm Thiếu Khanh mới có mười tám tuổi trở thành gia chủ trẻ tuổi nhất trong nhà họ Sầm, dựa vào tài năng hơn người của mình, người đàn ông này đã đưa Sầm gia bước qua giai đoạn khủng hoảng tài chính, tạo cho mình một thế lực riêng, từng bước, từng bước đưa Sầm gia trở thành gia tộc đứng đầu Hoa Hạ.

Cho dù là nhân vật có tiếng tăm trong kinh thành nhìn thấy hắn, cũng nên cung kính gọi hắn một tiếng là Sầm ngũ gia!