Chương 10

Edit: Cá vàng nhỏ

Bây giờ, Sầm Thiếu Khanh mới ba mươi tuổi mà đã có địa vị cao kiến ai cũng phải dè chừng, anh đã tự mình ngồi trên đỉnh kim tự tháp.

Sầm Thiểu Khanh người này có tính cách quái gở, làm việc quái đản, không những không thích những gần phụ nữ mà còn luôn yêu thích đi chùa tụng kinh ăn chay niệm phật.

Sầm gia lão phu nhân sợ Sầm Thiếu Khanh không cẩn thận hiểu thấu đáo hồng trần, thật sự làm hòa thượng nên bà đã đe dọa Sầm Thiếu Khanh, mình sẽ tự sát nếu hắn không cùng gia đình trở về Vân Kinh để thực hiện hôn ước với nhà họ Mục.

Sầm Thiếu Khanh cùng Mục Hữu Dung có hôn ước từ bé, suốt những năm qua, gia đình Sầm Thiếu Khanh luôn ở kinh đô, hai gia đình Sầm-Mộc đã nhiều năm qua không còn liên lạc với nhau.

Lần này, Sầm gia trở lại Vân Kinh một cách kín đáo, và không có ai biết về điều đó.

Việc đánh bạc ở lầu một vẫn đang tiếp tục diễn ra.

“Cháu gái, cháu chọn cái nào?” Trước khi Diệp Sâm kịp nhận ra thì bất tri bất giác cách xưng hô của ông đối với Diệp Chước đã có sự thay đổi.

Cháu gái của ông thật tuyệt vời!

Là một người vô cùng có bản lĩnh!

“Đêm nay dừng lại ở đây, chúng ta trở về đi thôi.” Mọi chuyện làm có đều nên chừng mực, đây là sòng bạc, nếu cứ thắng mãi cũng không phải chuyện tốt khéo còn rước họa vào thân khi nào không hay.

Diệp Sâm đang cao hứng, sao có thể cam lòng rời đi, nhưng khi nhìn thấy Diệp Chước xoay người rời đi, ông vội vàng lon ton chạy theo sau, "Cháu gái, cháu chờ cậu một chút!"

Diệp Chước vừa bước ra khỏi sòng bạc, một người đàn ông trung niên do mấy tên xã hội đen dẫn đầu đã chặn trước mặt cô.

"Mỹ nhân, anh Báo muốn mời em ăn cơm."

Diệp Chước lười biếng nhướng mi, vừa định vận động gân cốt thì một bóng người cấp tốc hướng bên này mà chạy tới, một cước đá bay tên cầm đầu, thân hình của ông đứng trước mặt Diệp Chước như đang bao che, bảo vệ cô, hai tay chống nạnh quát :" Sao mày dám bắt nạt cháu gái gái của tao! Tao nghĩ mày không muốn sống ở đây nữa có phải không?”

Người bị đá đau đến nhe răng trợn mắt, vừa định mắng chửi ai đó thì nhìn thấy người đến là Diệp Sâm vội vàng nói:“Anh Sâm, không phải anh nói không biết cô ta là ai sao? Vừa nãy anh trước lúc vào sòng bài anh bảo còn gì? Nếu biết đây là cháu gái của anh thì cho dù cho em mượn mười cái gan cũng không dám..."

Rõ ràng vừa mới nói không quen biết, ai biết trong nháy mắt liền biến thành quan hệ cậu cháu!

Người này miệng lưỡi liến thoắng, lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách nữa.

Diệp Sâm hai tay chống nạnh nói:"Đừng nói nhảm nữa! Đây là cháu gái Diệp Chước của tôi! Mau xin lỗi con bé đi đứng đó làm gì!"

Anh Báo vội vàng dẫn mấy người anh em đến xin lỗi.

Diệp Chước cũng không quan tâm, quay đầu nhìn về phía Diệp Sâm, " Cậu, chúng ta đi thôi."

“Được.” Diệp Sâm lập tức bước chân đi theo Diệp Chước.

Anh Báo và những người khác nhìn bóng lưng của Diệp Chước và Diệp Sâm với vẻ mặt bối rối.

Diệp Chước rõ ràng gọi Diệp Sâm là cậu....Nhưng vì cái gì, bọn họ nhìn Diệp Sâm càng giống tùy tùng đi sau lưng Diệp Chước chứ?

Hai người đi chung một con đường, Diệp Chước đưa mắt nhìn về phía Diệp Sâm "Đêm nay cậu thắng được bao nhiêu tiền?"

“Đều ở chỗ này.” Diệp Sâm lập tức móc tiền trong túi ra, đưa toàn bộ cho Diệp Chước.

Chờ khi Diệp Sâm đem tiền đưa ra ngoài, lúc này ông mới phản ứng được, tại sao ông lại nghe lời Diệp Chước nhiều như vậy?

Loại cảm giác này vô cùng kỳ quái, cơ hồ là theo bản năng.

Diệp Chước đếm, tổng cộng có hơn 15 nghìn nhân dân tệ.

Cách cô đếm tiền rất nhanh, nhanh đến mức chỉ nhìn thấy tàn ảnh, không đợi Diệp Sâm phản ứng lại, Diệp Chước đã đếm xong.

“ Cậu, cái này cho cậu .” Diệp Chước lấy ra một ít tiền đưa cho Diệp Sâm.

Diệp Sâm: “?” Chẳng lẽ tất cả số tiền này không phải đều là của ông sao?

Diệp Chước nhìn ra ý nghĩ trong mắt Diệp Sâm, tiếp tục nói: “ Cậu, cậu đừng có quên, tiền cậu thắng đều nhờ có cháu, nếu không có cháu, cậu bây giờ thua đến mức quần cũng không mặc rồi ."

Ngụ ý là 5 nghìn nhân dân tệ đã là rất nhiều.

Diệp Sâm cười híp mắt nói: “Con còn nhỏ, muốn nhiều tiền như vậy để làm gì? Để cậu quản lý cho."

Diệp Chước nói: "Mẹ con sức khỏe không tốt, con muốn đưa mẹ đi gặp bác sĩ mua thuốc cho mẹ uống."

Nghe được việc Diệp Chước muốn đưa Diệp Thư đi chữa bệnh, Diệp Sâm lập tức im lặng.

Những năm gần đây sức khỏe của chị ấy không tốt, xem ra cháu gái của ông quả nhiên là một đứa con ngoan, có hiếu!

Đúng lúc này, một chùm ánh sáng trắng chói mắt từ cách đó không xa bắn tới.

Diệp Sâm vô thức đưa tay lên che trước mắt!

Ngược lại, Diệp Chước lại giống như không nhìn thấy những ánh sáng chói mắt này, ngay cả mí mắt cũng không nhướng lên, cứ như vậy đi về phía trước, bình tĩnh mà điềm đạm.

Ngồi ở ghế sau của chiếc xe là một thân ảnh thon dài. Tay cầm phật châu, nhắm mắt dưỡng thần.

Khi đi ngang qua một nơi nào đó, con mắt của người đó hơi hơi mở ra, đuôi mắt mảnh khảnh hơi nhếch lên, đôi mắt đen không đáy như được bôi mực đậm đặc

Khóe miệng cong và hơi nhếch lên một vòng cung nhẹ.

.

Ôi trời ơi!

Đây là đang cười?

Lê Thiên Đông nhìn hình ảnh trên kính chiếu hậu, kinh ngạc đến tận mang tai.

Đi theo Sầm Thiểu Khanh trong khoảng thời gian dài như vậy, hắn cho tới bây giờ cũng không biết, vị này thế mà lại biết cười.

Không phải chứ, hay là hắn nhìn lầm rồi a.

Lê Thiên Đông một tay cầm vô lăng, một tay dụi dụi con mắt, nhìn qua kính chiếu hậu một lần nữa, hết thảy đã trở lại như cũ.

Hóa ra là hắn thực sự nhìn lầm rồi.

Hắn vừa nói lẩm bẩm trong miệng "Khối băng ngàn năm này sao có thể biết cười được chứ!"

Sầm Thiểu Khanh đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, đột nhiên nói với giọng điệu lười biếng: "Đem tin tức Sầm gia đã trở lại Vân Kinh, hơn nữa còn lâm vào khủng hoảng tài chính sắp phá sản truyền đi.”

Lê Thiên Đông nhìn anh với một loạt dấu chấm hỏi màu đen trên mặt.

???

Sầm gia lúc nào lâm vào khủng hoảng tài chính ?

Lại muốn lúc nào phá sản?