Chương 8

Edit: Cá vàng nhỏ

Đêm càng ngày càng tối, trong nháy mắt đã là nửa đêm.

Cả căn nhà đã chìm trong màn đêm yên tĩnh.

Một thân ảnh cẩn thận từng li từng tí đi ra ngoài cửa, thuận lợi đóng cửa lại, Diệp Sâm như trút được gánh nặng thở ra một hơi.

May mắn thay, không ai phát hiện thấy hắn.

Đúng lúc này, Diệp Sâm bị ai đó vỗ một cái vào bả vai.

"Mẹ kiếp! Quỷ!" Diệp Sâm giống như chim sợ cành cong, dọa đến nhảy lên cao ba thước, mặt mũi trắng bệch.

“Suỵt.” Diệp Chước đặt ngón trỏ ở bên môi, làm ra hiệu im lặng, "" Cậu, cậu nhỏ giọng lại đi, nếu bị mẹ cháu phát hiện thì chúng ta không thể ra ngoài được đâu.”

Xem ra người tới là Diệp Chước, Diệp Sâm thở phào nhẹ nhõm, "Đi đi! Đi đi! Tôi là một kẻ bần hàn, không xứng làm cậu của một tiểu thư nhà giàu như cô!"

Diệp Chước cũng không tức giận, chỉ lặng lẽ đi theo Diệp Sâm.

Cô bình tĩnh và thoải mái, giống như đang đi mua sắm.

Diệp Sâm quay đầu, tức giận nói:"Mục Chước, cô có bệnh đúng không! Cô đi theo tôi làm cái gì?”

Diệp Chước khẽ mỉm cười, "Cậu, cháu tên là Diệp Chước nha! Hơn nữa, con đường này không phải do cậu xây cũng không phải tài sản của cậu nên cậu đi được thì cháu tự nhiên cũng đi được."

Diệp Sâm nghẹn một cái, hùng hùng hổ hổ đi lên phía trước vừa đi vừa chửi rủa.

Một lúc sau, Diệp Chước và Diệp Sâm đến một nơi có ánh sáng rực rỡ.

Đây là sòng bạc ngầm lớn nhất ở Vân Kinh.

Tại trước cửa ra vào, Diệp Sâm chắp tay trước ngực, rất thành kính nói:"Bồ tát phù hộ con! Bồ tát phù hộ con! Nhất định cho con gặp được vận may để con còn gỡ gạc lại mấy ván hôm trước! Chờ khi con kiếm được nhiều tiền, con sẽ thắp hương cho người, gửi cho người ít tiền hương hỏa!"

Trong sòng bạc khói bay nghi ngút, loại người gì cũng có.

Người thắng thì vui mừng đắc chí còn những người bị thua thì kêu lên thảm thiết.

Diệp Sâm là khách quen của sòng bạc này, ông vừa bước vào đã có người tới chào đón: "Anh Sâm đến rồi à!"

"Anh Sâm!"

"Anh Sâm, đây là ai? Người thân của anh à?"

Lúc này Diệp Sâm mới ý thức được Diệp Chước đã đi theo hắn một đoạn đường dài tới tận sòng bạc, lập tức ông lùi về phía sau mấy bước, cùng Diệp Chước giữ một khoảng cách nhất định, "Tôi không biết cô ta! Tôi không có quan hệ gì với cô ta cả."

Diệp Chước cũng không tức giận, đi theo Diệp Sâm đến tận bàn đánh bạc ở góc trong cùng.

Một đám người mặt đỏ tía tai hét lớn: "Đại! Đại! Đại! Nhất định là đại!”

Người chia bài mở ra hộp đựng xúc xắc, cười nói: " ba điểm, một điểm, năm điểm! Tiểu!”

"Quái lại! Sao lại là tiểu được chứ?"

"Thật sự là xui xẻo!"

Nhà cái tung xúc xắc một lần nữa, trước mặt bàn xuất hiện một khu vực đặt cược, mọi người cũng có thể chọn điểm, đặt cược càng nhiều điểm, thì người cược thắng sẽ được rất nhiều tiền!

Đôi tai của Diệp Chước khẽ nhúc nhích, chăm chú lắng nghe tiếng xúc xắc va chạm trong bình.

Diệp Sâm rất thận trọng chọn tiểu, đặt cược số, rồi chắp tay cầu nguyện bồ tát trên trời cao phù hộ.

Cậu chọn đại, cược năm, sáu, một." Diệp Chước thấp giọng mở miệng.

*Trò chơi này giống như trò tài xỉu. Tài thắng khi điểm ba viên xí ngầu nằm trong khoảng 11 đến 17 ( là đại). Xỉu thắng khi điểm nằm trong khoảng 4 đến 10 (là xỉu). Cược tài và xỉu là cược cơ bản, có tỷ lệ thắng cao. Vì vậy, khi chiến thắng bạn nhận thưởng 1:1. Cược 100.000 đồng thắng được 100.000 đồng.

Diệp Sâm liếc cô một cái, đáy mắt tràn đầy khinh bỉ.

Diệp Chước, cái con nhỏ này nghĩ rằng mình là ai?

Bộ dạng bình chân như vại của nó là như thế nào?

Con nhỏ đó cho rằng là mình là đổ thần chắc?

Thật là nực cười!

Sau khi mọi người đặt cược xong, nhà cái liền mở cái nắp, công bố đáp án, “ năm điểm, sáu điểm, một điểm, tiểu!”

Ánh mắt Diệp Sâm kì quái cùng với sự kinh ngạc nhìn về phía Diệp Chước.

Thật không ngờ, Diệp Chước thế mà đoán đúng.

Chắc chắn là ăn may chó ngáp phải ruồi thôi chứ nó còn con nít con nôi có biết cái gì đâu.

Sau đó Diệp Sâm bình tĩnh, hít một hơi thật sâu để vững vàng lại tâm trí rồi tiếp tục đặt cược.

Diệp Chước nói tiếp: "Cậu, cậu lại chọn sai rồi, cái này còn lớn hơn cái trước, là sáu điểm, sáu điểm, một điểm."

Chờ nhà cái công bố kết quả, Diệp Sâm trực tiếp liền trợn tròn mắt, há hốc mồm. Cái mồm rộng đến nỗi có thể nhét được hai quả trứng gà vào.

Bởi vì kết quả đúng như lời Diệp Chước nói.

Cô ta, cô ta thế mà lại đoán đúng.

Diệp Sâm nuốt một ngụm nước bọt trông rất khó khăn.

Ván thứ ba, Diệp Sâm vẫn như cũ cược tiểu.

Ông không tin chuyện tà ác này nữa, ông là người có nhiều năm kinh nghiệm lại không bằng một cô gái mới tí tuổi đầu này sao?

Diệp Chước cười nói: " Ván này là lớn nha, sáu điểm, bốn điểm, một điểm."

Không, không có khả năng!

Diệp Chước làm sao có thể đoán lần nào cũng đúng, làm sao lần này lại là đại được chứ?

Diệp Sâm mắt nhìn chằm chằm nhà cái đặt hộp đựng xúc xắc trên bàn với ánh mắt sắc bén.

Nhất định là tiểu!

Chắc chắn là tiểu không sai được.

Ông không thể thua cho Diệp Chước, cái con nhỏ miệng còn hôi sữa này được!

Ông muốn gỡ lại ít vốn đã mất lúc nãy, đêm nay xui quá đi!

Tại thời điểm nắp hộp được nhấc lên, Diệp Sâm sắc mặt vẫn còn hơi hồng hồng, nhưng bây giờ lại trở nên trắng bệch, miệng lắp bắp không nói được thành lời.

Thế mà lần này, Diệp Chước lại đoán đúng.

Mặc dù, Diệp Chước đã đoán đúng ba lần liên tiếp nhưng Diệp Sâm vẫn như cũ không tin cô.

.....

Trong nháy mắt, trong số tiền lương ông vừa mới được nhận chỉ còn lại 300 tệ, ván này nếu ông còn thua thì coi như xong.

Vì mấy lần trước đều là đại nên lần này nhất định vẫn là đại, không thể chọn tiểu được nữa.

Lần này Diệp Sâm chọn đại.

Ngay tại thời điểm ông muốn đặt cược thì trong không khí lại xuất hiện giọng nói của Diệp Chước, " Cậu, lần này không phải đại, chọn tiểu, sau đó đặt cược ba điểm, một điểm, bốn điểm."

Đã hơn mười ván liên tiếp là đại rồi, liệu lần này có phải là tiểu không?

Cái con bạch nhãn lang này không phải đang trêu chọc ông chứ?

Đây là ba trăm nhân dân tệ cuối cùng của ông đó!