Edit: Cá vàng nhỏ
Chỉ cần con bé dập đầu xin lỗi thì sẽ không phải mất hai tháng tiền lương, như vậy không phải tốt sao?
Diệp Chước cúi đầu nhìn Lưu Sơ "Dì Lưu, dì không cần lo lắng cho con, dì cứ đi gọi điện thoại cho bà chủ đi."
Nhìn thấy Diệp Chước cô chấp như vậy, chị Lưu bất lực thở dài.
Mục Hữu Dung lấy trong túi ra một tấm thẻ đưa cho Diệp Chước, nhẹ giọng nói: "Chị Diệp Chước, đây là thẻ của em, mật khẩu là sáu số 6, chị cầm lấy mà thanh toán, để khỏi bị bà chủ quán ăn gây khó dễ."
Diệp Chước bây giờ như cá nằm trên thớt chỉ có thể vùng vẫy mà chịu chết thôi.
Lúc này, Mục Hữu Dung cô đưa tay ra giúp Diệp Chước, Diệp Chước nhất định sẽ vô cảm kích cô.
"Cám ơn, không cần." Diệp Chước khẽ mỉm cười.
Mục Hữu Dung không ngờ Diệp Chước lại không biết tốt xấu như vậy, nụ cười trên khóe miệng cô cứng đờ một lúc, sau đó lập tức trở lại bình thường.
Diệp Chước.
Cô ta đã thực sự thay đổi.
Trước đây nếu cô ra tay giúp đỡ, Diệp Chước nhất định sẽ cảm kích vô cùng.
Một lúc sau, Tiền Lăng Ngọc mới tới: "Tiểu Diệp! Cháu bị sao vậy! Sao có thể gọi nhầm món cho khách! Mau xin lỗi khách đi!"
Thân làm bà chủ quán ăn, Tiền Lăng Ngọc đương nhiên sẽ không đắc tội khách hàng.
Họ mở cửa hàng làm ăn trước hết phải biết phục vụ khách hàng chu đáo.
Lời vừa dứt, Tiền Lăng Ngọc lại cúi đầu xin lỗi Lâm Ngũ Nguyệt: "Vị khách hàng này thực xin lỗi!"
Lâm Ngũ Nguyệt cúi đầu uống trà, thái độ cao ngạo, căn bản không để ý tới lời nói của Tiền Lăng Ngọc.
Tiền Lăng Ngọc sau đó nhìn về phía Diệp Chước, "Tiểu Diệp, sao không nhanh đi xin lỗi khách hàng đi!"
“ Bà chủ đừng lo lắng, chúng ta trước tiên hãy nghe cái này đã.” Diệp Chước vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra.
Phút chốc, liền có tiếng đối thoại từ trong điện thoại truyền tới.
“......”
“ Tất của các món ăn trong thực đơn này đều mang hết lên đây cho chúng tôi!”
“Gọi nhiều như vậy, ba người các cô có chắc là sẽ ăn hết được không?”
“...... Tôi là khách hàng hay cô là khách hàng......”
“......”
Ai cũng không nghĩ tới, Diệp Chước thế mà ghi âm lại.
Bầu không khí có chút lúng túng.
Ngay cả Mục Hữu Dung cũng không thể ngồi yên.
Vốn dĩ muốn cho Diệp Chước một bài học ai ngờ nó lại phản kích lại, thật là tức chết đi được.
Cục tức này sao mà có thể nuốt trôi cho được!
Con nhỏ khốn kiếp!
Lâm Ngũ Nguyệt cùng Tăng Nhu nhìn nhau, hai người có thể nhìn ra từ mắt của đối phương đều toát lên vẻ không cam tâm.
Diệp Chước nói tiếp: " Mấy vị đây chẳng lẽ là cố ý tới đây gây sự sao? Bà chủ, nếu không thì chúng ta báo cảnh sát đi.”
Báo cảnh sát?
Lâm Ngũ Nguyệt và Tăng Nhu đều là những người coi trọng mặt mũi, nếu vì chuyện này bị đem ra cảnh sát thì để lại hậu quả vô cùng tồi tệ, hơn nữa chuyện này mà truyền đi liệu họ có còn chỗ đứng trong giới hào môn không?
Lâm Ngũ Nguyệt đột nhiên đứng lên "Ai nói chúng tôi cố ý chứ? Chúng tôi chỉ là trêu đùa cậu một chút mà thôi Diệp Chước!"
Diệp Chước khẽ mỉm cười, "Vậy trước tiên xin vui lòng thanh toán, tổng cộng là 5617 nhân dân tệ. WeChat hay là Alipay?"
"Quét thẻ!" Lâm Ngũ Nguyệt nín một hơi thở.
Diệp Chước nhận lấy tấm thẻ với một nụ cười tươi rói.
Thanh toán xong, Diệp Chước đem thẻ trả lại cho Lâm Ngũ Nguyệt, "Chúc ba vị dùng bữa vui vẻ."
Lâm Ngũ Nguyệt nhận lấy tấm thẻ với vẻ mặt tức giận, chớp mắt nhìn qua Mục Hữu Dung và Tăng Nhu: “Hữu Dung, Nhu Nhu, chúng ta đi thôi.”
"Ừ." Mục Hữu Dung gật đầu, đi về phía trước.
Diệp Chước tâm tình vui vẻ đi theo, tiễn ba người ra ngoài cửa hàng: "Ba người đi thong thả, lần sau nếu muốn kiếm chuyện thì tôi tùy thời mà phụng bồi các cô chơi , nhưng mà..."
Nói đến đây, cô dừng lại một chút, dùng ngón trỏ thon dài của mình gõ nhẹ vào một bên thái dương: "Lần sau nhớ mang theo não đi nhé, vì mẹ tôi không cho tôi chơi với những người thiểu năng đâu."
"Cô!" Lâm Ngũ Nguyệt tức giận đỏ cả mặt, duỗi tay trái, tát vào mặt Diệp Chước một cái.
Diệp Chước hơi nghiêng người, cứ như vậy tránh khỏi cái tát Lâm Ngũ Nguyệt.
Bởi vì dùng lực quá mạnh, tay Lâm Ngũ Nguyệt trực tiếp đánh vào cây nhãn l*иg phía sau Diệp Chước.
"Bang..."
"Ngũ Nguyệt, cậu ổn chứ?" Tăng Nhu bị hành động đó dọa sợ.
“Đau......” Lâm Ngũ Nguyệt đau đến nước mắt tràn ra.
Trước tình cảnh này, Diệp Chước không khỏi thở dài: “Năm nào cũng có những thành phần thiểu năng trí tuệ, đặc biệt là năm nay lại rất nhiều…”
Nói xong cô quay người bước vào quán.
Lâm Ngũ Nguyệt nhìn bóng lưng Diệp Chước đi vào, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con khốn kia! Chờ đó cho tao!"
Lâm Ngũ Nguyệt nhất định phải khiến Diệp Chước trả cái giá thật đắt.
Trong mắt Lâm Ngũ Nguyệt xuất hiện một tia hận thù.
Trong tiệm, Lưu Sơ nhìn thấy Diệp Chước đi vào, liền vội vàng chạy tới nói: "Tiểu Diệp, cháu được lắm đấy!" Vốn tưởng rằng Diệp Chước sẽ phải ngậm hòn bồ đào, nhịn cho xong chuyện nhưng mà ai lại ngờ rằng Diệp Chước lại tung ra bằng chứng tuyệt vời như vậy, vả mặt bôm bốp ba vị khách kia khiến họ tức mà không thể làm gì được.