Chương 13

Edit: Cá vàng nhỏ

"Tôi mở quán thịt nướng, không phải đi làm từ thiện. Nếu mỗi nhân viên trong quán của tôi đều giống như cô thì tôi nghĩ mình không cần phải mở quán nữa đâu. Nếu cô muốn nghỉ việc thì ít nhất cũng phải nói với tôi trước một tháng để tôi còn tuyển thêm người vào làm thay cô chứ. Tự dưng cô muốn nghỉ là được nghỉ à, chúng tôi biết đi nơi nào tuyển người đây, nghỉ cũng được, nhưng sẽ bị trừ một tháng tiền lương!"

Diệp Thư nghe xong, lập tức nói: “Vậy tôi không có nghỉ nữa.”

Tiền lương hàng tháng là hơn 2 nghìn nhân dân tệ nếu bị trừ đi thì.....

Thực sự là bị trừ hết rồi thì bà cảm thấy tiếc đến đứt ruột ra đấy.

Diệp Chước nhìn về phía Tiền Lăng Ngọc nói: " Dì ơi, mẹ cháu sức khỏe không tốt và cần thời gian để tĩnh dưỡng nếu không thì để cháu làm thay mẹ trong vòng một tháng này để cho cô thời gian tuyển thêm người. Cô thấy có được không ạ?"

"Cháu?" Tiền Lăng Ngọc đánh giá Diệp Chước từ trên xuống dưới, “Cô gái nhỏ, đừng đùa nữa, cháu không phù hợp để làm công việc này.”

Cô gái này tay chân lèo khèo, có thể làm được công việc này không?

Diệp Thư nắm lấy tay Diệp Chước, " Chước Chước, nếu không thì một tháng này tiền lương coi như bỏ đi......”

Diệp Chước khẽ mỉm cười, sau đó nhìn về phía Tiền Lăng Ngọc "Dì, để cháu thử xem! Nếu như đến lúc đó không làm được vậy dì đuổi cháu đi cũng không có muộn mà."

Một tháng tiền lương mặc dù không nhiều nhưng đó là tiền mà Diệp Thư bỏ ra mồ hôi, công sức ra để làm nên không được bỏ đi dễ dàng như vậy.

Diệp Chước cũng không muốn công sức của Diệp Thư trong một tháng trở nên lãng phí.

Tiền Lăng Ngọc cười nói: “Được rồi, bởi vì thấy cháu có hiếu như vậy nên dì sẽ cho cháu một cơ hội! Bất quá dì nói trước để cảnh cáo cháu nếu như cháu làm không được thì lập tức rời đi!”

"Cám ơn dì."

“6:30 tối đi làm, đừng quên.”Tiền Lăng Ngọc nói bổ sung tiếp.

Ra khỏi tiệm đồ nướng, Diệp Chước lại dẫn Diệp Thư đến một tiệm thuốc bắc.

Diệp Thư kỳ lạ hỏi :"Chước Chước, chúng ta tới tiệm thuốc bắc làm cái gì?”

Diệp Chước nói: “Mua thuốc ạ! Thân thể của mẹ chỉ dựa vào nghỉ ngơi là điều không thể được, còn phải dựa vào thuốc Đông y điều dưỡng nữa.”

******

Ở một bên khác.

Tại Mục gia.

Quản gia chạy hồng hộc vào phòng khách, vội vàng nói: "Lão gia, phu nhân, người nhà họ Sầm sắp đến rồi!"

“Nhanh như vậy?” Mục Đại Binh sửng sốt.

Mục Đại Binh chỉ nhận được tin Sầm gia đã trở lại thành phố Vân Kinh, cũng biết tin Sầm gia lâm vào khủng hoảng tài chính đang chuẩn bị phá sản.

Nhưng Mục Đại Binh không ngờ rằng gia đình họ Sầm lại đến tìm ông ta nhanh như vậy.

Tɧẩʍ ɖυng khẽ cau mày, “ Sầm gia lúc này mới trở về, chẳng lẽ là bởi vì chuyện hôn ước của Dung Dung và đứa con thứ năm của họ sao?”

Mục Đại Binh nói:" Cái này còn phải nói sao? Nhất định phải như vậy! Gia đình họ Sầm đang gặp khó khăn về tài chính và sắp phá sản. Bây giờ họ chỉ muốn dùng cuộc hôn nhân để bù đắp lỗ hổng tài chính đó!"

“Không được!” Tɧẩʍ ɖυng nói. "Nhà chúng ta sẽ không để Dung Dung gả đến nhà họ Sầm đâu!"

Trong lòng Tɧẩʍ ɖυng, Mục Hữu Dung là trăng sáng trên bầu trời và là tiên nữ của Cửu Thiên nên nó phải gả cho người xứng đáng mới được. Nhà họ Sầm thì sắp phá sản không xứng với con bé.

Con bé sao có thể gả vào một gia đình sắp phá sản người sa cơ thất thế được chứ?

Điều này là hoàn toàn không thể!

“Cái này còn cần bà nói sao! Tôi đương nhiên biết làm điều gì tốt nhất cho con gái của mình!” Mục Đại Binh sắc mặt vô cùng khó coi.

Việc đính hôn giữa gia đình họ Sầm và họ Mục ở thành phố Vân Kinh này không phải là một bí mật.

Nhà họ Mục cũng là một gia tộc lâu đời, mấy đời trước còn từng làm quan trong triều, liều lĩnh phá vỡ hôn ước không phải là rất nực cười sao?

Cho nên, phải nghĩ ra biện pháp để vẹn toàn đôi bên mới được.

Sầm gia bây giờ đã gần đến bờ vực phá sản, Mục gia thực sự là như mặt trời vào thời điểm ban trưa.( ý nói là nhà họ Mục như đang ngồi trên đống lửa)

Mục Hữu Dung nếu mà gả cho Sầm Gia Lão Ngũ thì khác gì tự đem con gái ruột của mình đưa vào hang cọp.

Họ chỉ có mỗi một cô con gái này thôi, thậm chí họ mới nhận lại nó còn chưa bù đắp đủ cho những năm tháng còn bé phải chịu khổ bên ngoài kia nữa, liệu gả nó đi rồi thì hai tấm thân già này có gặp lại được nó không?

Nhưng mà nếu nói từ hôn thì mọi người bên ngoài sẽ bàn tán về nhà họ Mục như thế nào? Miệng lưỡi người đời không thể biết trước được điều gì cả.

Ngay lúc hai vợ chồng già đang gặp khó khăn trong việc lựa chọn từ hôn hay giữ nguyên thì Mục Hữu Dung từ đâu đi tới bên cạnh "Ba mẹ, sao ba mẹ lại buồn rầu như vậy?"

Tɧẩʍ ɖυng thở dài đem sự tình kể qua một lượt cho Mục Hữu Dung nghe.

Mục Hữu Dung có ký ức của kiếp trước, và nhớ rằng ở kiếp trước, Sầm gia cũng nhanh chóng phá sản khi quay trở về Vân Kinh.

Nên việc Sầm gia đến nhà mình là một điều hết sức bình thường.

Mục Hữu Dung hơi hơi nhíu mày, "Sầm gia làm như vậy thì khác gì cóc ghẻ mà cũng đòi ăn thịt thiên nga?”

Hơn nữa, cô không phải là một con thiên nga!

Cô là người có mệnh phượng hoàng niết bàn.

Một gia tộc sắp phá sản mà cũng muốn lấy cô gả qua đó sao?

Đây không phải mơ mộng hão huyền sao?

“Cũng không phải!” Tɧẩʍ ɖυng nói tiếp: “Cũng không có gì, đây là chuyện của mười mấy năm trước, chuyện mà gia đình họ Sầm làm đối với Mục gia chúng ta, ba mẹ luôn ghi nhớ ở trong lòng cũng biết ơn những việc mà họ đã giúp gia đình mình nhưng không ngờ bọn họ lại vẫn còn nhớ cái ân tình này bây giờ bắt chúng ta trả lại cái ân tình đó. Bọn họ cũng không tự cân nhắc xem nhà họ nặng mấy cân mấy lượng, mà lại dám tư tưởng đến con gái nhà Mục gia này! Thực sự là không biết xấu hổ!”