Chương 14

Edit: Cá vàng nhỏ

Mục Hữu Dung nói tiếp: "Ba mẹ, chuyện này tạm thời không cần phải lên tiếng, con sẽ tự mình nói cho bọn họ biết. Đây đã là thế kỷ 21, tự do trong việc kết hôn, tự do yêu đương. Bất kể có chuyện gì xảy ra trong lúc con nói chuyện thì nó cũng không liên quan gì đến ba mẹ cả.

Trọng sinh lại một kiếp, cô nắm trong tay bàn tay vàng cùng hệ thống hiện đại nhất, cô hoặc là sẽ không gả! Muốn gả thì cô phải gả cho người có thể xứng với mình!

Cô muốn gả cho đứng ở kim tự tháp đỉnh cao nhất kia "Sầm Ngũ gia".

Cái thành phố Vân Kinh nhỏ bé này không thể kéo chân cô ở lại đây được.

Sầm Gia Lão Ngũ tính là gì?

Sầm Lão Ngũ là người con thứ năm của nhà họ Sầm nhưng hắn cùng với vị Sầm Ngũ Gia kia đến nửa điểm quan hệ cũng không có.

Nếu như Sầm Lão Ngũ là vị Sầm Ngũ Gia kia thì nhà họ Sầm sẽ không đứng trước bờ vực phá sản, muốn dựa vào thông gia để giải quyết vấn đề!

Hơn nữa, Mục Hữu Dung đã dùng hệ thống để điều tra, trong sảnh tiệc của Mục gia vào tối hôm đó, không có gì bất ngờ khi vị thần bí đó xuất hiện lại là Sầm Ngũ Gia.

Cô phải nắm lấy cơ hội bắt lấy vị Sầm Ngũ gia này mới được!

Cô sẽ không để cho sự tình đời trước được tái diễn một lần nào nữa.

Đúng lúc này, một người hầu đi vào "Tiên sinh, thái thái, Sầm lão phu nhân, Sầm thái thái đã đến rồi."

“Mau mời bọn họ vào đi.” Mục Đại Binh một mặt ý cười nói.

Chỉ chốc lát sau, hai thân ảnh liền xuất hiện ở phòng khách.

Đi ở phía trước lão thái thái, tóc bạc phơ, mặt nhăn nheo nhưng nhìn rất phúc hậu.

Hai người này một người là Sầm Gia Lão thái thái, người còn lại là mẹ của Sầm Thiếu Khanh, Chu Sương.

Mục Đại Binh vội vàng đi tới cửa bên ngoài nghênh đón bọn họ.

"Lão phu nhân, Chu Sương mọi người tới Vân Kinh lúc nào sao không nói cho tôi trước một tiếng để tôi đi đón mọi người chứ?" Mặc dù trong lòng xem thường Sầm gia nhưng ngoài mặt ông vẫn tươi cười chào đón.

Tɧẩʍ ɖυng vội vàng sai người hầu đi pha trà.

Sầm lão thái thái cười nói :" Đại Binh, chúng ta là người một nhà không cần phải khách ý như vậy đâu. Đây chính là Dung Dung sao? Cháu gái thật xinh đẹp! Rất xứng đôi với lão Ngũ."

“Lão thái thái quá khen rồi, con bé chỉ tiểu nha đầu còn nhỏ tuổi thôi làm sao mà xứng với lão Ngũ được .”

Con gái ông tất nhiên là xuất sắc rồi!

Sầm Gia Lão Ngũ sao có thể xứng với con gái ông chứ?

Mục Đại Binh đã đem Sầm Lão thái thái châm chọc một vạn lần trong lòng mình.

Lão thái thái thực sự là sống uổng phí nhiều năm như vậy!

Cũng không nhìn một chút khoảng cách giữa hai nhà xa bao nhiêu mà lại nghĩ như vậy!

Sắp phá sản rồi mà vẫn dám về nhận người thân.

Sau khi trò chuyện về công việc gia đình một lúc, Sầm lão thái thái liền tiến vào chủ đề chính:" Đại Binh, hai gia đình chúng ta coi như là người một nhà nên ông cũng hiểu ý của chúng tôi khi đến nhà ông ngày hôm mà đúng không? Chúng tôi hôm nay tới đây vì chuyện của hai đứa nhỏ."

Mục Đại Binh giả vờ bối rối và nó :"" Chuyện của hai đứa nhỏ sao?"

Sầm Lão thái thái nói tiếp: “Chính là Thiếu Khanh nhà chúng tôi cùng Hữu Dung có hôn ước.”

Trước kia Mục gia gần như phá sản là Sầm gia gia chủ Sầm Hải Phong bỏ vốn giúp đỡ lúc này mới bảo vệ được Mục gia, Mục gia vì muốn báo ân liền hứa rằng nếu như nhà bọn họ tương lai có con gái nhất định sẽ đem con gái gả cho con trai thứ năm của Sầm gia Sầm Thiếu Khanh.

Lúc đó, Sầm Thiếu Khanh mới 4 tuổi.

Tám năm sau, nhà họ Mục sinh ra được một cô con gái.

Sầm Hải Phong đặc biệt từ kinh thành ngàn dặm xa xôi trở về tham gia tiệc đầy tháng của đứa bé, hơn nữa hai gia đình còn trao đổi tín vật.

Mối quan hệ giữa hai gia đình vì thế được cũng củng cố thêm thân càng thêm thân.

Mục Hữu Dung nghe vậy liền đáp:" “lão thái thái, con năm nay mới mười tám tuổi, còn chưa muốn nghĩ đến những chuyện trọng đại trong đời.Hơn nữa, Sầm gia lại là cao môn đại hộ, gia đình cháu chỉ là một gia tộc nhỏ ở cái thành phố Vân Kinh này mà dáng dấp của cháu như bồ liễu sao có thể xứng với vị Sầm lão Ngũ kia chứ!

Sầm Lão thái thái cũng không nghĩ sâu xa, cười ha hả nhìn về phía Mục Hữu Dung nói:"Xứng, con rất xứng! Bé ngoan, con đẹp như vậy, sao có thể không xứng được chứ! Yên tâm, nếu đã là hôn ước mà hai bên gia đình đã thống nhất từ trước thì nhà họ Sầm chúng tôi chắc chắn sẽ không bội ước, bà nhất định sẽ để Thiếu Khanh cưới con mà."

Nghe vậy, Mục Hữu Dung sắc mặt biến đổi.

Cái bà già chết tiệt này có mắt nhìn không vậy, người ta đã từ chối khéo như vậy rồi mà cũng không nhận ra sao?

Bà không hiểu ý là tôi đang mỉa mai nhà họ Sầm hay sao mà còn nói được như vậy?

Rõ ràng là cháu trai thứ năm của bà không xứng với tôi!

Phi!

Lời nói thật kinh tởm.

Mục Đại Binh cùng với Tɧẩʍ ɖυng sắc mặt cũng có chút không dễ nhìn.

Sầm Lão thái thái lời này là có ý gì?

Làm thế nào bà ấy có thể không có nhận thức về tình hình của gia đình bà lúc này chứ?

Chu Sương hơi hơi nhíu mày, nhạy bén phát hiện vợ chồng họ Mục cùng Mục Hữu Dung sắc mặt có chút không đúng lắm nên bà đã liếc nhìn Sầm lão thái thái.

Bốn mắt giao hội.

Ánh mắt hai người đều thay đổi.