Chương 12

Edit: Cá vàng nhỏ

Diệp Thư là một người mẹ tốt.

Đáng tiếc, Mục Hữu Dung không phải là một đứa con gái tốt.

Ngoài việc ép mẹ mình bán máu để mua điện thoại thì Mục Hữu Dung còn làm rất nhiều chuyện ích kỷ khác.

Cách đây không lâu, Mục Hữu Dung còn đưa ra đề nghị đưa Diệp Thư đi bán thận để mua nhà ở.

Nếu không phải Mục gia đột nhiên phát hiện nhận nhầm con đến tìm Mục Hữu Dung thì chắc Diệp Thư thật sự sẽ bán thận của mình...

Về sau, Mục Hữu Dung càng ngày càng quá mức hơn.

Cô ta tung tin Diệp Thư là tiểu tam chuyên đi quyến rũ, phá hoại gia đình người khác, mang thai con hoang không biết cha là ai ..... Thậm chí còn đổi trắng thay đen nói Diệp Thư cố tình trộm long tráo phụng. Cô ta không thèm đếm xỉa đến công ơn dưỡng dục bao năm qua của Diệp Thư.

Trước đó Diệp Sâm không rõ, vì cái gì Diệp Thư thiện lương như vậy mà lại sinh ra một đứa con xấu tính ích kỷ như Mục Hữu Dung, mãi đến khi Mục gia tìm tới cửa, ông mới bừng tỉnh ngộ, hiểu rõ mọi chuyện.

Hóa ra Mục Hữu Dung cũng không phải con gái ruột của Diệp Thư.

Chuyện bế nhầm con gái là một đả kích lớn đối với Diệp Thư bà chưa bao giờ nghĩ rằng đứa con gái mình nuôi nấng bao nhiêu năm lại không phải của mình.

Con gái nuôi quay về nhà nhận tổ quy tông và quay lưng lại với bà và con gái ruột của bà thì lại không muốn gặp bà... thậm chí không muốn thừa nhận bà là mẹ mình.

Diệp Thư cảm thấy sự kiên trì để sống tiếp trong nhiều năm đã trở thành một trò đùa, bà thậm chí đã có lúc muốn tự tử, may mắn thay Chước Chước của bà đã trở lại nhận bà là mẹ.

Diệp Chước cúi đầu viết đơn thuốc, nói: "Mẹ, một lát nữa con đi theo mẹ đến chỗ mẹ làm để xin cho mẹ nghỉ việc."

Để kiếm sống, Diệp Thư hiện đang làm việc trong một cửa hàng thịt nướng.

"Nghỉ việc?" Diệp Thư kinh ngạc nói: "Làm sao có thể làm như vậy được!"

Mặc dù tiền lương của nhà hàng thịt xiên nướng không cao, nhưng vẫn có thể trợ cấp một số chi phí sinh hoạt trong gia đình!

Nếu thật sự nghỉ việc thì gia đình của họ hít không khí để sống qua ngày à?

Viết đơn thuốc xong, Diệp Trác đặt bút xuống: "Mẹ, mẹ thật sự không thể làm việc được nữa vì tình trạng sức khỏe của mẹ khá yếu! Nếu không, hậu quả sẽ khó có thể tưởng tượng được, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng nữa đó."

Nghe vậy, Diệp Sâm sửng sốt, vội vàng nói: "Chị, chị cứ nghe Chước Chước nói đi! Không có gì quan trọng bằng thân thể của chị cả!

Việc Diệp Chước ngay lập tức chẩn đoán được Diệp Thư đã từng bán máu cho nên, Diệp Sâm đối với y thuật của cô cháu gái này tin tưởng vô điều kiện, không chút nghi ngờ.

"Hai người thật là quá ầm ĩ đi, thân thể của chị vẫn luôn như vậy, có vấn đề có gì sao?" Diệp Thư vẫn bày ra gương mặt không quan tâm đến sức khỏe của bản thân mình.

Diệp Chước nói tiếp: “Mẹ, nếu mẹ không muốn nghỉ việc vì tiền, thì mẹ không cần phải lo lắng. Hôm qua con đã mượn một người bạn cùng lớp 10 nghìn nhân dân tệ, và con định dùng mười nghìn nhân dân tệ đó để mua một số đồ dùng và thực phẩm thiết yếu cho gia đình chúng ta.”

Kỳ thực, tất cả số tiền của cô đều là tiền thắng cược, và cô chưa bao giờ mượn nó từ các bạn học của mình, bởi vì Diệp Thư không thích cờ bạc nên cô mới nói như vậy.

Diệp Sâm vội vàng lấy toàn bộ số tiền trong ví ra, "Chị, đây là tiền lương và tiền thưởng mà em đã nhận ngày hôm qua, từ giờ trở đi, tiền lương hàng tháng của em sẽ được giao cho chị cất giữ."

“Chị không thể giữ tiền của em được.” Diệp Thư cự tuyệt.

Diệp Sâm nói: "Chị, chúng ta đều là người một nhà, chuyện của chị cũng giống như là chuyện của em, em chỉ mong chị sống bình an, hạnh phúc."

Diệp Thư cười nói: "Thân thể của chị thật không có vấn đề gì mà!"

Diệp Thư không thể ở nhà mà không làm ra một đồng tiền nào được.

Diệp Chước cứ như vậy nhìn Diệp Thư, "Mẹ, chúng ta vừa mới gặp nhau, con không muốn bởi vì chuyện tiền bạc mà mất đi mẹ ruột của mình. Đau dài không bằng đau ngắn. Nếu mẹ nhất quyết muốn đi làm thì con sẽ ra khỏi nhà này ngay, cứ làm như con chưa từng có một người mẹ như mẹ vậy, để khi xảy ra chuyện gì thì bản thân con cũng không phải thương tâm!”

Nói xong, Diệp Chước xoay người rời đi mà không có một chút do dự nào.

"Cháu gái lớn! Đừng đi!" Diệp Sâm vội vàng kéo Diệp Chước lại, quay đầu nhìn về phía Diệp Thư, "Chị, chị nói rõ quyết định của mình đi!"

Diệp Thư do dự một chút, sau đó nói:" Chước Chước, mẹ đồng ý với đề nghị của con ..... Mẹ xin nghỉ việc.

“Được.” Diệp Chước nhếch miệng cười, nắm lấy tay Diệp Thư “Vậy mẹ đến đó xin nghỉ thôi!”

Hai mẹ con đi qua những ngôi nhà trong dãy phố đó để đến cửa hàng. Ngày thường Diệp Thư là người vô cùng tốt nên có rất nhiều người chào hỏi bà: "Diệp Thư, cô đi ra ngoài sao?"

Diệp Thư lần lượt giới thiệu những người này với Diệp Chước, "Chước Chước, đây là dì Vương, đây là dì Lưu."

Diệp Chước lễ phép chào mọi người.

"Diệp Thư, cô gái này là cháu gái của cô sao?"

Diệp Thư mỉm cười và nói: "Chị đây là con gái Diệp Chước của tôi."

"Cháu gái ngoan! Cháu thật xinh đẹp! Diệp Thư, sau này cô sẽ có phúc hưởng!"

Sau khi hai người rời đi, có rất nhiều nghị luận đằng sau họ.

"Con gái ruột của Diệp Thư trông thật xinh đẹp! Giống như cô ấy!"

"Xinh đẹp thì xinh đẹp thật đấy nhưng tiếc là con gái ngoài giá thú không ai muốn."

"Không biết Diệp Thư nghĩ như thế nào, dung mạo xinh đẹp như vậy, cô ta muốn gả cho ai mà chẳng được. Nhất định cứ phải làʍ t̠ìиɦ nhân của người ta! Cuối cùng, cô ta chẳng được cái gì, ngược lại thì phải sống trong khu nhà rách nát đó."

"Bà nói nghe kì vậy, cô ta phá hoại tình cảm gia đình người khác ở khu nhà đó là đáng đời!"

"Đúng đây là quả báo của cô ta."

Chỉ chốc lát sau, Diệp Thư đưa Diệp Chước đến nhà hàng thịt nướng nơi bà thường làm việc.

Chủ nhà hàng thịt nướng là một phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi, tên là Tiền Lăng Ngọc.

Sau khi nghe tin Diệp Chước muốn từ chức, Tiền Lăng Ngọc không hài lòng nói: "Bây giờ là thời điểm bận rộn, cô đột nhiên muốn từ chức lại còn vội vàng như vậy, thì tôi biết đi đâu để tuyển người hả?"

Diệp Thư vô cùng ngượng ngùng nói:" Bà chủ, bà có thể châm trước cho tôi một chút được không...."