Chương 43

Cô dẫn ba con cá này tới vốn cũng vì để họ lấy bùa bình an, không ngờ còn chưa kịp ra tay thì quỷ thị mới nhận đã hoàn thành nhiệm vụ giúp rồi.

Đúng là nhanh nhẹn đắc lực.

Thích Tuyền phóng ra ba luồng linh lực, chia ra bám vào ba tấm bùa bình an của ba người, sau đó mới dẫn Tô Dung quay về nhà họ Thích.

Vừa vào cửa đã phát hiện bầu không khí trong nhà không đúng lắm.

Cố Xảo cầm di động, ngồi trên ghế salon rơi nước mắt; Thích Trường Vinh ở một bên dịu dàng an ủi bà, thấy cô về trong mắt ông lộ vẻ phức tạp; Thích Lẫm thì cau mày muốn nói lại thôi.

“Sao vậy?” Cô khách sáo hỏi một tiếng.

Bầu không khí ngưng đọng nháy mắt như sống dậy.

Cố Xảo đỏ mắt nói: “Tiểu Tuyền, trước kia là mẹ không tốt, mẹ không quan tâm tới cảm nhận của con, làm con phải khó chịu.”

Hôm nay bị lời nói của Tô Noãn Noãn kí©h thí©ɧ, bà bắt Thích Uyên phải cho biết tên tiểu thuyết của Thích Tuyền, thấy những gì Thích Tuyền tự thuật dù có thể là bịa đặt hoặc chân thật, trong lòng bà cũng có cảm giác giống hệt Thích Trường Vinh khi trước.

Đúng là họ đều xem nhẹ cảm thụ của con gái ruột rồi.

Thích Lẫm cũng không phải kẻ vô tâm thật sự, đọc tới câu “đầu óc không tốt” kia anh ta cũng có chút áy náy.

Một cô bé tới vấn đề mưu sinh thế nào cũng phải vất vả, tất nhiên không thể được giáo dục đầy đủ. Anh ta đã xem nhẹ sự khổ sở của Thích Tuyền, quy kết tất cả sự bén nhọn và cố chấp của cô thành “đầu óc không tốt”, đúng là anh ta đã quá vô tri, cũng quá lạnh lùng rồi.

Anh ta nhìn em gái ruột vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, tựa như đã hoàn toàn thất vọng với bọn họ, trịnh trọng nói: “Anh đọc tiểu thuyết em viết rồi, sức tưởng tượng phong phú lắm.”

Thích Tuyền: “...”

Cô khẽ gật đầu, “Cảm ơn, em lên gác đây.”

Phòng khách tầng hai, Vương Hoa bị cưỡng chế chờ ở đây, nghe thấy tiếng Thích Tuyền trở về lập tức bay tới đầu cầu thang đón cô, vừa hay đυ.ng mặt với Tô Dung bên cạnh Thích Tuyền.

“Đại sư! Hắn là ai thế?” Vương Hoa kinh ngạc hô lên.

Tô Dung nhướng mày, đánh giá đối phương một lượt rồi lại rũ mi.

Một con quỷ tướng mạo tầm thường, không hề có năng lực cạnh tranh chức vị với cậu, không đáng bận tâm.

“Tô Dung, hai người tới phòng khách nói chuyện đi, tôi về phòng đây.”

Thích Tuyền nói xong lập tức quay về phòng ngủ, bắt đầu gõ chữ cho chương mới đêm nay.

【Đại lão, “Cố Phán Lưu Liên” đập một nghìn địa lôi, “Tuế Tuế Trường Vinh” đập một nghìn địa lôi, “Lẫm Lẫm Sinh Uy” đập một nghìn địa lôi, thêm “Lâm Hải Sâm Sâm” và các độc giả khác tặng quà, hiện giờ giá trị danh vọng của ngài có tổng cộng 57,6 vạn điểm rồi. Đổi thành tuổi thọ áng chừng 570,6 ngày, tính sơ sơ cũng được hai năm!】

Ôm đùi vàng của đại lão sung sướиɠ thế đấy!

Thích Tuyền cũng không khỏi cười rộ lên.

Đời trước việc khiến cô không cam lòng nhất chính là tuổi thọ quá ngắn ngủi, tuy hai năm cách trường mệnh trăm tuổi còn rất xa nhưng tiểu thuyết của cô chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Hai hôm nay Thích Ánh Tuyết bận rộn quay chụp, thật sự không dư sức để ý tới tiểu thuyết của Thích Tuyền, mười giờ rưỡi đêm quay xong cảnh đêm, trở lại khách sạn xong cô ta cuối cùng mới nhớ tới việc mình bỏ lỡ hai chương, không biết Thích Tuyền lại nói xấu mình thế nào nên phải cố chống lại cơn buồn ngủ, nhấn vào đọc thử.

Đọc tới đoạn cuối chương thứ tư, cô ta suýt thì tức điên.

Cái gì là “trong nhà xảy ra đủ chuyện vậy mà cô ấy cũng chẳng hề hay biết” chứ? Rồi gì mà “đúng là người hạnh phúc” nữa?

Trong nhà xảy ra chuyện gì sao? Nhưng đâu có ai gọi điện thoại báo cho cô ta biết!

Thích Ánh Tuyết vốn muốn lập tức gọi điện về nhà, nhưng nghĩ lại giờ đã khuya, sợ quấy rầy giấc ngủ của cha mẹ nên lại thôi.

Thế là cô ta phẫn nộ để lại bình luận.

【Nhất Thụ Hồng Mai Khai: Không biết nên nói gì nữa, sao Tề Bạch Thủy cứ ngầm móc mỉa thiên kim giả mãi thế? Bị ôm nhầm có phải lỗi của thiên kim giả đâu, muốn trách thì trách số phận ấy, nữ chính chẳng khác nào oán phụ chua ngoa cả.】

Dân đọc tiểu thuyết phần nhiều đều là cú đêm.

La Hiểu Du nằm trên giường đọc chương mới xong lại quay về trang chủ kéo bình luận, thế nên cô cũng lập tức phát hiện comment của “Nhất Thụ Hồng Mai Khai” kia.