Chương 3: Người Đàn Ông Đẹp Trai

Thời Hàm không để tâm chút chuyện nhỏ đó, cũng không biết người đàn ông phía sau nhìn chằm chằm cô bao lâu.

Anh đứng yên, đôi đồng tử sâu thẳm mờ mịt không rõ ràng, giống như con sư tử tìm được lãnh thổ của mình, kiên nhẫn chờ đợi mùi vị mà mình đánh dấu.

Cho đến khi bóng dáng Thời Hàm biến mất, bên cạnh người đàn ông xuất hiện một người đàn ông mặc vest.

Anh ta cúi đầu, cẩn thận nói, “Sếp Lục, phu nhân lại phát bệnh rồi”.

“Ừm”. Lục Yến dời đôi mắt đen xa xăm, “Đi thôi”.

“Vâng”. Trương Vũ đi sau lưng Lục Yến, nghĩ đến cảnh vừa rồi, vẫn không dám tin.

Người đàn ông trước mắt anh ta là Lục Yến, trưởng môn nhân của nhà họ Lục một trong những tứ đại gia tộc, mới chỉ hơn 20 tuổi không ai lay chuyển, bàn tay rất cứng, khôn ngoan máu lạnh.

Ngoài năng lực không có ai có thể so sánh, khuôn mặt đẹp trai cũng là chủ đề nóng trong giới.

Không biết bao nhiêu cô gái quý tộc có tiếng trong Bắc Thành muốn có chút quan hệ với Lục Yến.

Thời gian lâu dài, Lục Yến cảm thấy nhàm chán với những chiêu trò của các cô gái vây quanh mình.

Ngay sau đó, một cô gái cố tình lao vào anh.



Ngày hôm sau nhà cô gái đó phá sản.

Đối mắt với sự cầu xin của cô gái đó, không có cảm xúc, chỉ để lại một câu, “Rời khỏi Đế Đô”.

Sau đó cô gái đó và cả nhà rời khỏi Đế Đô trong đêm.

Từ đó trở đi, những quý cô vốn có nhiều tâm tư cuối cùng cũng từ bỏ ý nghĩ của mình.

Trương Vũ đi theo Lục Yến cũng gần 7 năm nay, đã quen với sự thờ ơ và xa lánh của anh đối với người khác giới.

Nhưng hôm nay, Lục Yến lại giả vờ thành sinh viên, sớm đợi ở sân bay, chỉ vì muốn gặp một cô gái.

Càng đáng sợ hơn là, anh ta vừa nhìn thấy Lục Yến cười.

Anh ta chưa từng thấy anh cười, có lẽ người khác không nhận ra, nhưng Trương Vũ đi theo anh nhiều năm như vậy, rõ ràng cảm thấy anh vừa rồi rất vui.

Ngay khi Trương Vũ đang vắt óc suy đoán danh tính của người phụ nữ vừa rồi, anh ta đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh trước mặt, anh ta hoảng sợ ngẩng đầu lên

Lục Yến đang nhìn anh ta.

Đôi mắt đen lạnh lùng đó dường như nhìn thấu mọi thứ, mặc dù cơn gió mùa hè oi bức thổi vào người nhưng Trương Vũ lập tức toát mồ hôi lạnh, đầu óc trống rỗng, không dám đoán nữa.

……



Thời Trạch đang ăn cơm trưa, người hầu đứng ở một bên cẩn thận liếc nhìn Thời Hàm đang ăn cách đó không xa.



Làn da trắng lạnh, môi đỏ và tóc đen, lông mày thanh tú, ngón tay cầm đũa thon và tròn, mỗi cử động đều giống như một bức tranh tường tuyệt đẹp.

Đây vốn là một cảnh tượng cực kỳ vui vẻ, nhưng không khí trong phòng khách lại rất căng thẳng.

Bạch Uyển Quân nặng nề đặt đũa lên bát, giọng âm trầm nói, “Thời Hàm, hai năm trước con không nói một lời rời khỏi nhà, trong nhà cử không biết bao nhiêu người tìm con, bây giờ đột nhiên về, nên giải thích cho chúng ta một tiếng sao?”

“Tôi cảm thấy tôi rời khỏi không ảnh hưởng gì đến mấy người”.

Thời Hàm dùng khăn lau miệng, nhìn mọi người, “Hay là tôi đột nhiên vê, mấy người không thích ứng được”.

“Đồ khốn!” Cha Thời trừng mắt nhìn Thời Hàm, tức giận đến run rẩy, “Những quy tắc trong nhà mà mày học để ở đâu rồi?”

Thời Hàm hai năm được tìm về nhà, ở trong nhà rất ngoan.

Cô mỗi tối sẽ chuẩn bị điểm tâm cho cha Thời, chuẩn bị cho Bạch Uyển Quân một ly sữa.

Có lúc thậm chí còn đích thân xuống bếp chuẩn bị đồ ăn mà cả nhà thích.