Chương 4: Giải Thích

Cô tràn đầy năng lượng mỗi ngày và không bao giờ tranh cãi với các thành viên trong gia đình.

Bây giờ bỗng nhiên đanh giọng, cha Thời không quen, “Mày ra ngoài hai năm rốt cuộc ở với ai?”

“Hai năm qua tôi sống với rất nhiều người, không biết ông nói người nào”.

“Mày..........” Cha Thời cảm thấy chóng mặt.

“Thời Hàm, rốt cuộc mày muốn làm cái gì?” Thời Hiên cau mày, chán ghét đứa em gái trước mặt, “Hai năm trước mày muốn đua xe với người khác, kết quả xảy ra tai nạn xe, đến Thời Nhân cũng vào bệnh viện, đến bây giờ vẫn không có câu xin lỗi”.

“Tôi muốn đua xe với người khác?” Thời Hàm nghiêng đầu nhìn Thời Nhân ngoan ngoãn bên cạnh, “Là cô nói với họ tôi muốn đua xe với người khác”.

“Tôi.........tôi không có, chị gái, tôi không có nói”. Thời Nhân nhanh chóng lắc đầu.

Quầng mắt của cô ta lập tức đỏ lên, giống như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi.

Thời Hàm cười, lười biếng dùng ngón tay chống cằm, “Không biết cô bây giờ nói với họ hôm đó xảy ra chuyện gì”.

“Tôi, tôi không nhớ rồi........” Thời Nhân không dám nhìn thẳng vào mặt Thời Hàm, cô ta hoảng loạn cúi mặt, nước mắt chảy trên mu bàn tay.

Cô ta không dám nói, cũng không thể nói hôm đó là cô ta chủ động yêu cầu đua xe, cô ta muốn Thời Hàm thử.



Trong quá trình cũng là cô ta quá sợ hãi nắm chặt tay của Thời Hàm, dẫn đến mất lái mới xảy ra tai nạn ô tô,

Thời Nhân cắm môi, người nhà họ Thời biết chân tướng, nhất định sẽ ghét cô ta.

Nhưng Thời Hàm không giống nhau, cô là con gái ruột của nhà họ Thời, cha mẹ sẽ không trách cô.

Vì sao phải ép cô ta nói ra chân tướng.

Tiếng khóc trầm thấp của cô gái dần dần lọt vào tai mọi người.

“Cô rốt cuộc ức hϊếp Nhân Nhân đến khi nào? Bạch Uyển Nhân đau lòng, đứng dậy ôm Thời Nhân vào lòng, tức giận nhìn Thời Hàm, “Cô có biết lúc xảy ra tai nạn, Nhân Nhân xém chút nữa chết, nó xem chút nữa chết vì cô!”

Tiếng khóc xen lẫn với sự dỗ dành nhẹ nhàng, máy tạo độ ẩm cách đó không xa đang thổi nhẹ nhàng, khiến không khí trong phòng cảm thấy rất dễ chịu.

“Đúng vậy”. Thời Hàm cảm thấy buồn ngủ, lười biếng dựa vào ghế, cười án tà nhìn Bạch Uyển Quân, “Chúng tôi xem chút nữa đều chết!”

Những lời Bạch Uyển Quân định nói bị nghẹn lại trong cổ họng.

Bà ta nghĩ lại bản thân quyết định chọn 1 trong hai, cơn tức giận của bà ta lập tức bị một chậu nước dập tắt, thay vào đó là cảm giác tội lỗi.



Nhưng bà ta lại nhịn không được nghĩ, tai nạn xe vốn dĩ là do Thời Hàm.

Hơn nữa, quyết định của bà ta không phải không có tác dụng gì.

Thời Hàm cuối cùng không phải cũng được cứu về sao?

Bà ta cáu kỉnh nói, “Việc này sau này đừng nhắc nữa”.

Rốt cuộc là con gái mình sinh ra, Bạch Uyển Quân lại nhẹ giọng, “Hai năm này mày rốt cuộc đi đâu?”

Bà thật sự muốn hỏi có phải bị người đàn ông kia bao nuôi không.

Bạch Uyển Quân nhìn khuôn mặt quá mức kinh ngạc của Thời Hàm, càng thêm chắc chắn về suy đoán này.

Thời Hàm không mang theo đồ trang sức hay quần áo gì, sau khi cô rời đi không lâu, gia đình cô đã phong tỏa thẻ ngân hàng để ép cô quay lại.

Làm sao một cô gái không xu dính túi có thể ở ngoài lâu như vậy ngoại trừ việc dựa dẫm vào một người đàn ông?

Thời Hàm không nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của Bạch Uyển Quân, liền nhắm mặt lại, “Lang thang. Gần đây mệt rồi, chuẩn bị về học đại học”.

“Học đại học gì?” Bạch Uyển Quân sửng người.