Chương 29: Tôi Sai Rồi (6)

Chứng tỏ không muốn Thời Hàm trở về, vẫn là muốn nói trong nhà không có vị trí của Thời Hàm.

“Trong mắt cô đều là đứa con gái nuôi này, cô nói cô hai năm nay để bao nhiêu tâm tư lên người con gái ruột này, mỗi lần đến bệnh viện thăm tôi, cô nói như thế nào?”

“Không có, con không có, hai đứa nó, tôi đều đối xử như nhau”.

“Đối xử như nhau, vậy trong mắt cô xem con gái ruột mặc cái gì? Cô nhìn con gái nuôi của cô mặc cái gì? Trong miệng cô luôn nói đối xử công bằng, cô xem cô làm cái gì?!”

"Con..." Bạch Uyển Quân liếc nhìn bộ váy đắt tiền của Thời Nhân, sau đó quay sang nhìn bộ đồ thể thao rẻ tiền của Thời Hàm.

Bà thiên vị sao?

Nhưng hôm qua rõ ràng bà mua quần áo mới cho Thời Hàm, là cô không cần.

Là không dịu dàng nghe lời, cũng không hiểu chuyện hiếu thuận, lúc nào cũng cải lại với bà ta.

Bà làm sai sao?

Thời Nhân nhìn Bạch Uyển Quân không nói được gì, quay người nhìn Thời Hàm, “Chị gái, tôi thật sự không cố ý đổi phòng ngủ của chị thành phòng đàn, chị tin tôi.....”

Bạch Uyển Quân căng thẳng nói, “Thật sự không phải Nhân Nhân thay đổi, là mẹ, con lúc nhỏ không phải thích chơi đàn violin sao? Mẹ muốn phòng ngủ phòng chơi đàn đều là củ con, nên tự thay đổi”.



Hai mẹ con xảo quyệt, Thời Hàm chớp mắt.

Đừng nói, lý do này rất tốt.

Chỉ là Bạch Uyển Quân có phải quên rồi, bà ta tận tay vứt cây đàn violin của cô vào trong thùng rác.

Thời Hàm dùng đôi mắt hạnh vui tươi nhìn quanh hai người.

Cô không muốn ở lại nhà họ Thời nữa, nhưng cô cũng không muốn đi vòng vo với cả hai mẹ con.

Hai mẹ con này rốt cuộc tự tin như thế nào cho rằng cô sẽ giúp họ lừa dối người làm chủ cho Thời Hàm như cô.

Là xem cô dễ ức hϊếp sao?!

“Thì ra bà đổi phòng tôi thành phòng đàn, là vì tôi”.

Thời điểm Thời Hàm khẽ mỉm cười, gò má hơi phồng lên, nhìn mềm mại ấm áp, rất có ý lừa người, nhắc đến chuyện này, giọng điệu của Bạch Uyển Quân hơi trầm xuống.

Bà ta nắm chặt cọng rơm cứu mạng, “Đúng vậy, Tiểu Hàm, là mẹ không đúng, mẹ lúc đó không nghĩ nhiều”.



Thời Hàm nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, “Vậy bà để tôi ở phòng khách cũng là vì tôi?”

Có người chống lưng, nhân lúc còn nóng.

“Phòng khách......”

Bạch Uyển Quân chưa kịp giải thích, ông nội Thời đã tức giận nhặt một chiếc bình cổ đặt ở hành lang ném vào mấy người cách đó không xa.

Ông chỉ hai vợ chồng, “Hai đứa không có não phải không, con gái ruột của mình không thương, lại hết lòng hết dạ với đứa con gái nuôi, nó về nhà mình, hai đứa lại cho nó ở phòng khách.......”

Một số người gần như không thể trốn thoát, thầm phàn nàn và lần lượt mở miệng.

Nhưng chưa kịp nói mấy lời, thân thể ông nội Thời run lên vài cái, tùy tình huống mà cảm thấy muốn ngất đi.

Thời Hàm gần ông sắc mặt thay đổi.

Cô biết sức khỏe ông nội Thời không tốt, nhưng không ngờ ông tức giận ngất đi.

Bác sĩ gia đình nhanh chóng tiến tới thực hiện sơ cứu và ổn định tình trạng, xe cấp cứu cũng nhanh chóng đến.

Khi ông nội Thời được khiêng lên xe cấp cứu, ông vẫn trừng mắt nhìn Bạch Uyển Quân và Thời Chính, nhưng tay lại nắm chặt tay Thời Hàm không buông.