Chương 30: Tôi Sai Rồi (6.1)

Khi đến bệnh viện, đẩy giường cấp cứu của ông nội Thời, đi ngang qua hành lang bệnh viện, Thời Hàm nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ phía sau.

Lục Yến?

Cô dừng lại một lúc, nhưng ngay sau đó Thời Bị đang càu nhàu đã thu hút mọi suy nghĩ của cô.

……

Ông nội Thời không có gì đáng ngại, hơn mười phút sau được chuyển về phòng bệnh.

“Ông nội, uống nước”. Thời Hàm đưa cho Thời Bị.

“Ôi”. Thời Bị trừng mắt nhìn bà người còn lại trong nhà họ Thời, quay đầu cười hihi nhận nước.

Không cần Thời Hàm nói, Thời Bị đã đoán ra được nhiều tin tức.

Ví dụ, Bạch Uyển Quân và Thời Chính đối xử Thời Hàm không tốt.

Ví dụ, Thời Hàm mấy ngày trước đã về nhà họ Thời.

Lại ví dụ, hôm nay Thời Hàm chuẩn bị tách rời quan hệ với nhà họ Thời.

Ông tâm trạng phức tạp uống ngụm nước, sau đó ân cần cầm tay cháu gái, “Hai năm nay, ông nội chưa làm tròn trách nhiệm của mình”.

“Ông nội rất tốt”. Thời Hàm không thu tay lại.

Cô cảm nhận được sự quan tâm của người thân ở Thời Bị, sự cự tuyệt của cô đối với ông đã giảm xuống mức thấp nhất.

“Con đừng sợ, bất luận xảy ra chuyện gì, ông nội đứng bên cạnh con”. Thời Bị nhẹ giọng, “Con không được đi, ngoan ngoãn ở nhà họ Thời, những đồ kia vốn dĩ thuộc về con, lẽ nào còn muốn để người ngoài cướp đi sao?”

Vết máu trên mặt Thời Nhân cách đó không xa lập tức nhạt đi.

"..." Thời Hàm không nói nên lời.

Nói thật, những đồ kia của nhà họ Thời cô căn bản không quan tâm.



Những tài sản kia, chỉ cần cô đồng ý, rất dễ dàng lấy về.

Ngược lại người nhà họ Thời, quá phiền phức.

Nhìn thấy Thời Hàm không nói gì, Thời Bị lo lắng, “Con rời nhà họ Thời, đến ông nội cũng không cần sao? con đừng sợ, sau này toàn bộ cổ phần trong tay ông đều là của con”.

“Cha.....” Sắc mặt Thời Chính đột nhiên thay đổi.

Thời Bị nắm giữ 30% cổ phần của công ty và kiểm soát phần lớn quyền ra quyết định.

Ông ta không ngờ ông nội Thời lớn tuổi, lại hồ đồ như vậy.

Nhiều cổ phần như vậy đưa cho Thời Hàm, điên rồi sao?”

Thời Hàm đại nghịch bất đạo, cái gì cũng không biết, tính cách kỳ lạ, đến đại học cũng thi không được.

Ông sợ công sức bao năm qua của gia đình nhà họ Thời sẽ bị uổng phí.

Thời Bị liếc mắt, “Hét cái gì mà hét? Đồ của ta, ta muốn cho ai thì cho ai!”

Thời Chính gần như nhảy dựng, “Cha, cha không biết, Hàm Hàm không thi đậu đại học, nó sao quản lý công ty?”

“Không thi đại học thì đã sao? Cha mày không phải tốt nghiệp đại học!”

Nếu như trên đất có dép, ông hận không thể quăn dép lên mặt Thời Chính.

“Không được đi, nghe chưa?” Thời Bị lần nữa cẩn thận uy hϊếp.

Thời Hàm ngoài bất lực, càng thêm cảm động.

Cô biết năng lực của bản thân, nhưng người khác không biết.

Dưới sự tuyên truyền của những người được gọi là thành viên trong gia đình cô, danh tiếng ngu ngốc của cô đã lan rộng khắp Đế Đô.

Nhìn bộ dạng đánh thương của ông nội Thời, Thời Hàm lùi một bước, “Vậy con sẽ không đi........”



“Sau này cũng đừng đi!”

“……”

Lần này, dù Thời Bị có cố gắng ép buộc, xúi giục thế nào, Thời Hàm cũng không nói gì.

Thời Bị bất lực, chỉ có thể để Thời Hàm ra ngoài trước.

Ông muốn nói chuyện với những người này.

……

Thời Hàm ra khỏi phòng bệnh, cô đi về hướng bóng nhìn thấy vừa rồi.

Rẽ trái rẽ phải, chính là không tìm thấy người.

Sau mấy lần, Thời Hàm bản thân cảm thấy mơ hồ.

Cô lại không có chuyện khẩn cấp gì, làm sao lại vội vàng tìm Lục Yến?

Vẫn là cô thật sự...........mê Lục Yến?

Không thể nào, không thể nào!

Thời Hàm nhanh chóng lắc đầu.

Vì để chứng minh bản thân không có suy nghĩ này, cô dừng tìm, quay người ra khỏi bệnh viện, chuẩn bị mua đồ ăn sáng.

Ai biết được vừa khóe gặp Lục Yến ở đại sảnh.

Lục Yến vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như cũ, mái tóc gãy rụng xõa xuống trán, khuôn mặt tuấn tú có vẻ có chút mệt mỏi.

Trên tay anh cầm một phần cháo nhỏ và mấy cái bánh bao hấp, bởi vì đôi chân dài nên bước đi rất nhanh, đồ vật trong tay cũng hơi run lên.

Dù rất chán nản nhưng anh vẫn thu hút được vài cô gái nhỏ đến nhìn trộm.