Chương 28: Tôi Sai Rồi (5)

Từ lúc Thời Hàm ra nước ngoài, ông hai năm chưa một lần về đây, nhưng vẫn luôn dưỡng bệnh trong nhà cũ.

Mặc dù rất lâu chưa về, nhưng ông vẫn luôn biết phòng nào là của Thời Hàm.

Ông hưng phấn mở cửa, nhìn thấy đồ trang trí bên trong, sửng sốt một chút, sau đó tức giận gầm lên.

“Thời Chính......”

Vì quá kích động nên ông nội Thời đã ho dữ dội trước khi nói xong.

Quản gia Tống vội vàng đỡ sau lưng Thời Bị, vừa vô lưng ông, quan tâm nói, “Ngài, thở sâu......”

Thời Hàm vội vàng quay người lên lâu.

“Cha......”

Thời Chính cũng run rẩy đi lên lầu, những người khác theo sát.

“Đều là chuyện nhỏ, ông đừng giận”. Thời Hàm đỡ Thời Bị, mím môi, trong lòng phức tạp.

Cô không biết những cảm xúc chôn giấu trong ký ức của mình có xuất hiện hay không, nhưng cô mơ hồ cảm thấy đau khổ.

Cô được che chở như một đứa trẻ.

“Đừng sợ, ông nội làm chủ cho con!”

Thời Bị nắm lấy tay Thời Hàm, thở hổn hển, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào Thời Nhân ở phía sau: "Quỳ xuống!"



“Ông nội.......” Thời Nhân nhất thời rưng rưng nước mắt, sắc mặt tái nhợt.

Người hầu trong nhà đều có mặt, nhưng Thời Bị lại vô cớ bắt cô ta quỳ xuống trước mặt nhiều người như vậy.

Cô ta nhìn Thời Chính và Bạch Uyển Quân bằng ánh mắt cầu xin.

Nhưng hai người khác không nhìn ánh mắt của cô ta.

Thời Chính vốn dĩ không quản việc trong nhà, hơn nữa, cha ông đến ông còn đánh, để một đứa cháu gái nhận nuôi thì đã sao?

“Tôi không muốn nói lần hai!” Thời Bị giọng nghiêng nghị hơn.

Dưới áp lực, Thời Nhân chỉ có thể khóc, chậm rãi quỳ xuống.

Trong lòng cô ta hận cực độ ông nội Thời.

Đều là họ Thời, ông vì sao đối xử khác biệt giữa cô ta và Thời Hàm.

“Tôi hỏi cô, cô vì sao đổi phòng ngủ của Tiểu Hàm thành phòng đàn của cô!” Ông nội Thời tức giận đỏ mặt.

“Cháu không có, ông nội, cháu thật sự không có.........”

Thời Bị cười lạnh, “Cô cho rằng tôi không nhìn ra suy nghĩ của cô sao?”

Con trai nhận nuôi một cô gái cũng được.



Nhưng ông tuyệt đối không cho phép đứa con gái tú hú chiếm tổ, nhìn không rõ thân phận của bản thân.

Những năm đầu ông đã cảnh cáo nhiều lần, nhưng có người người không coi trọng.

Thời Bị nhìn Thời Nhân đang khóc đến không lộ ra chút cảm xúc nào, vẻ mặt lạnh lùng hỏi Thời Chính: “Cô ta bây giờ bao nhiêu tuổi rồi?”

Thời Chính: “10, 18 tuổi.......”

“Hủy hợp đồng nhận nuôi đi”.

Cái gì?!

Thời Nhân không tin mở to mắt.

Họ không cần cô ta nữa rồi, vì phòng của Thời Hàm chuyển thành phòng đàn của cô ta, nên đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Thời.

Cô ta ý thức nhìn Bạch Uyển Quân.

“Không được!” Bạch Uyển Quân kích động hét lên, “Cha, chúng con nuôi Nhân Nhân, sao có thể vì chút chuyện nhỏ đuổi nó ra ngoài? Hơn nữa lúc nhận nuôi đã nói rồi, cần chăm sóc nó cả đời, quyết không thể bỏ giữa chừng...........”

“Cái gì gọi là bỏ dở giữa chừng, chúng ta nuôi nó thành niên, bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và tiền bạc, nếu không cần nuôi nó đến già, cũng không cần nó báo đáp, nghe ý của cô, ngược lại là chúng ta có lỗi với nó”.

“Không, không phải......” Bạch Uyển Quân ngơ ngác, suy cho cùng khóc, “Nhưng mà........nhưng mà con nuôi nó nhiều năm như vậy, nó chính là con gái ruột của con!”

Thời Bị tức giận cười nói, “Đầu của cô có phải bị hồ đồ rồi sao? Con gái ruột của cô ở đây”.

Con dâu ông thật sự có chút bản lĩnh, con gái mình lưu lạc bên ngoài, bà ta lại tự chuyển phòng ngủ của con gái ruột thành phòng đàn cho con gái nuôi.