Chương 21: Không Được Đặt Trong Lòng (1)

Thời Nhân sợ hãi nghĩ, nếu Bạch Uyển Quân biết Thời Hàm tốt hơn mình, liệu bà ta có quay sang thương yêu Thời Hàm mà không đối xử tốt với cô ta như vậy nữa không.

Cô ta nghiếng răng bực bội.

Rõ ràng tất cả đều tốt đẹp, Thời Hàm vì sao quay về.

Cô ta cố gắng quay lại hình ảnh quan tâm chu đáo thường ngày, cố ý nói, “Mẹ, mẹ đừng tức giận chị gái.........”

“Đừng nhắc nó, nó chính là ông trời cử xuống đòi nợ mẹ”.

Nếu như Thời Hàm có thể bằng một nửa Thời Nhân, bà cũng sẽ không tức giận như vậy.

Hai người rõ ràng đều đã học violin, Thời Nhân cũng đã đạt được một ít địa vị, nhưng Thời Hàm vào cửa cũng không có.

Bạch Uyển Quân thở dài, vẫn may bà ta còn có con gái Nhân Nhân hiểu chuyện nghe lời.

Thời Nhân thỏa mãn ôm eo Bạch Uyển Quân.

Vậy nếu Thời Hàm chơi violin giỏi hơn cô ta thì sao? Trong tương lai, cô ta sẽ là đệ tử thân thiết của sư phụ Kerry và là con gái yêu quý của gia đình nhà họ Thời.

Tất cả đều là của cô ta!

……



Sáng sớm hôm sau, Thời Hàm xách hành lý của mình xuống lầu.

Nhà họ Thời đang ăn sáng, lúc này Thời Hiên vì nguyên nhân công việc, hai ngày không về nhà.

“Cô đây là làm gì?” Bạch Uyển Quân nhìn hành lý của Thời Hàm, tức giận cau mày.

“Cô lại muốn dùng rời khỏi nhà uy hϊếp chúng tôi sao, chơi chiêu hai năm trước sao?”

“Tôi không có uy hϊếp mấy người”. Bước chân Thời Hàm dừng lại.

Cô liếc nhìn với ánh mắt kiên định, gia đình này luôn thích suy nghĩ quá nhiều.

Cô uy hϊếp họ sao?

Một đứa con gái có cũng được mà không cũng được, có thể uy hϊếp họ cái gì?

Bạch Uyển Quân, “Nếu như biết chiêu này không có tác dụng, nhanh chóng lên lầu cho tôi”.

Thời Nhân nhẹ giọng nói, “Chị gái, chị nghe mẹ, mẹ hai ngày này sức khỏe không được tốt”.

Hôm kia cô mới về, Thời Nhân nói sức khỏe của Bạch Uyển Quân hai ngày nay không được tốt, điều này chứng tỏ cô đang cố ý gây chuyện. Thời Hàm khoanh tay hỏi: "Sao sức khỏe của bà ấy không tốt? Lẽ nào không phải vì cô cố ý muốn lấy chiếc váy hôm qua của tôi sao?”

Thời Nhân sắc mặt tái nhợt, đáng thương giải thích, “Chị gái, tôi không có, tôi thật sự không có..........”



Bạch Uyển Quân sắc bén nói, “Được rồi, có chút chuyện nhỏ, cô cả ngày làm loạn, tôi không hiểu, cô vì sao luôn hùng hổ dọa người như vậy?”

“Bà cao giọng như vậy, bà nói tôi hùng hổ dọa người sao?” Thời Hàm ước gì mình có thể bịt tai lại, trong gia đình nhà họ Thời không ai có kỹ năng nào khác, năng lực phân biệt đúng sai quả thực không gì sánh bằng.

Chán không muốn nói, Thời Hàm kéo hành lý rời đi.

“Tôi xem cô giải vờ đến lúc này, có bản lĩnh cô đi, đời này đừng về”.

Cha Thời vẻ mặt trông khó coi, ngồi xa xa không nói một lời.

Thời Nhân cả mặt vui vẻ.

Thời Hàm đi tới cổng mới nhớ ra mình đã quên đề cập đến việc chuyển hộ khẩu.

Cô bây giờ mua nhà ở Đế Đố, có thể có hộ khẩu riêng.

Cũng trách cô bị Bạch Uyển Quân ồn ào làm cho khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, quên chuyện chính.

Thời Hàm lại kéo hành lý về.

Sắc mặt Bạch Uyển Quân khó coi, rốt cuộc là huyết thống của bản thân, lưu lạc bên ngoài, bà trong lòng có chút khó chịu.

Nhưng khi nhìn thấy Thời Hàm xách vali trở lại, bà hừ một tiếng, vẻ mặt ủ rũ: "Tôi biết cô chỉ giả vờ mà thôi, tôi không hiểu ngày ngày cô giở trò với nhà này không chán ah?”