Chương 22: Không Được Đặt Trong Lòng (1)

Thời Nhân ngồi bên cạnh nhẹ nhàng dỗ dành, “Mẹ, mẹ đừng tức giận, chị gái chỉ nói lời tức giận, chị ấy lần này về không phải muốn học đại học sao? Chúng ta tìm cho chị gái một trường đại học tốt, chị ấy khẳng định sẽ không bốc đồng nữa”.

Lúc này, cha Thời cũng hừ lạnh một tiếng, ông nhìn Thời Hàm, “Tôi biết cô hai ngày không dừng lại vì ý gì, không phải muốn tôi tìm cho cô một trường đại học tốt sao?”

Thời Hàm, “.....”

“Tôi đã bắt đầu liên hệ cho cô rồi, nhưng đại học Đế Đô đừng nghĩ nữa, tôi hỏi giáo sư ở đó, cơ hội nhét cô vào bằng không, đại học chính quy không thể nhét vào được, đại học sư phạm Linh Dương có thể hận cô, sau khi cô đi, ở lại đó thật tốt cho tôi”.

Thời Hàm xem chút nữa cười ra tiếng.

Đại học sư phạm Linh Dương cô chưa từng nghe, khẳng định đại học cấp thấp nào đó.

Cô không lên tiếng nhìn cha Thời, cô ở nhà này lâu như vậy, cũng biết một chút năng lực của nhà này.

Gia đình họ Thời tuy thuộc tầng lớp thấp nhất ở Đế Đô nhưng cũng được nhiều gia đình ở những nơi khác ngưỡng mộ.

Hơn nữa, Thời Hiên là người có tài, nhà họ Thời đang trong thời kỳ phát triển ổn định, nếu cha Thời chịu quan tâm nhiều hơn, cho dù Thời Hàm không thể đỗ vào trường hàng đầu trong nước thì vẫn có thể được nhận vào một trường đại học tương tự.

Dù khó đến đâu, vẫn có thể vào một trường đại học nước ngoài và lấy bằng tốt nghiệp ở nước ngoài.



Cô thực sự không ngờ rằng cha Thời lại tùy tiện tìm thấy một trường đại học rác rưởi.

Thời Nhân đè nén vẻ mặt hả hê.

Cô ta vốn tưởng rằng cha Thời sẽ vì quan hệ huyết thống mà chăm sóc quan tâm Thời Hàm nhiều hơn, nhưng hiện tại xem ra, không có gì hơn thế.

Thời Hàm ngày hôm qua trước mặt cô ta kiêu ngạo như vậy, là vì có quan hệ huyết thống.



Đáng tiếc mối quan hệ huyết thống này sắp cạn kiệt bởi sự kiêu ngạo của Thời Hàm.

Bạch Uyển Quân bên cạnh thấy vợ chồng họ thật sự hết lòng quan tâm Thời Hàm, bà ta vẻ mặt ủ rũ, trợn mắt bất mãn, “Trong nhà đã bỏ ra cho cô nhiều công sức như vậy, cô ở yên trong nhà, đừng làm loạn để trong nhà lo lắng cho cô”.

“…” Trên trán Thời Hàm hiện lên một đường đen, cô nhờ người nhà này giúp mình tìm trường đại học từ khi nào vậy.

Thời Hàm nhướng mày, nhưng không giải thích gì thêm, đi thẳng đến chổ cha Thời, “Qua hay ngày cho tôi mượn sổ hộ khẩu?”

“Cô lại muốn làm gì?”

“Tôi muốn chuyển hộ khẩu của tôi đi”.



“……”

Bạch Uyển Quân sửng người, không hiểu cười lớn, “Chuyển hộ khẩu đi, cô điên rồi, trong nhà đâu có làm chuyện gì có lỗi với cô, cô muốn chuyển khẩu đi sao?”

Thời Hàm không trả lời, dùng đôi mắt hình quả hạnh nhìn thẳng Bạch Uyển Quân.

Bạch Uyển Quân không biết vì sao nhìn thấy đôi mắt kia, bà ta lại cảm thấy có lỗi, tiếp tục nói: "Giấy đăng ký hộ khẩu riêng cần có giấy chứng nhận bất động sản, cô còn muốn chúng tôi mua nhà cho cô sao?"

“Mấy người chỉ cần cho tôi mượn hộ khẩu là được, cái khác không cần lo”.

Cha Thời tức giận.

Không có việc gì làm kiếm chuyện làm, cho rằng như vậy có thể uy hϊếp họ?

Ông ta dùng lực vỗ bàn, “Dù sao cô, không muốn làm con gái nhà họ Thời phải không? Cô bây giờ cút đi cho tôi, vĩnh viễn đừng quan về nữa!”

Sắc mặt Thời Hàm lạnh lùng hơn.

Nhà họ Thời, buộc cô phải ra tay!