Chương 13: Cậu Đi Theo Tôi Có Gì Không Tốt

Lông mi anh rũ xuống, đôi mắt đen láy phủ xuống bóng tối, không nhìn rõ cảm xúc sau mắt, nhưng thân thể anh vẫn có thể cảm nhận được sự nhục nhã của anh.

Anh đè nén cảm xúc của bản thân, hình như không muốn mất đi công việc này.

Thời Hàm không muốn khiến anh hiểu lầm bản thân và suy nghĩ của phú bà như vậy, mở miệng, “Tôi chỉ tìm anh ấy mua nhà, không có ý khác”.

Ánh mắt Lục Yến trở nên lạnh lùng.

Thời Hàm ký tên vào hợp đồng mua bán nhà.

Cô mua căn nhà này, Lục Yến có thể lấy được mấy vạn tiền hoa hồng, suy cho cùng không đến nổi bí bách.

Đối với vì sao giúp anh, bản thân cô cũng không rõ.

“Tôi biết nha đầu như cô, sao có thể thích công tử bột như vậy?”

Thời Hàm: “.........”

Phú bà ngồi tên sô pha đối diện, bà ta sờ dây chuyền vàng trên cổ, ánh mắt sến sẩm nhìn Lục Yến, “Cậu xem cậu đi theo tôi có gì không tốt? Tôi không chỉ trả hết chi phí bệnh viện cho bà nội cậu, đến toàn bộ chi phí học đại học của cậu cũng do tôi lo, thậm chí còn đưa cậu ra nước ngoài”.

“Không cần” Lục Yến nhìn phản ứng của Thời Hàm.

“Lục Yến, cậu đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạt”. Phú bà sự kiên nhẫn hình như đã cạn kiệt, “Xin hay không tin một câu của tôi thì cậu có thể mất việc ở đây? Không có việc, cậu có thể trả được tiền viện phí cho bà nội cậu sao?”

Lục Yến cúi đầu không lên tiếng, ký tên trên hợp đồng mua bán.

“Được, có khí chất”. Phú bà cầm điện thoại của mình ra, uy hϊếp nói, “Tôi bây giờ sẽ gọi điện thoại cho ông chủ ở đây, tiền hoa hồng của hợp đồng này cậu đừng nghĩ lấy, không phục thì kiện đi, tôi sẽ làm cho cậu hai bàn tay trắng”.

Bà ta bấm số cố gắng áp vào tai, ngón tay bất ngờ bị giữ lại.



Thời Hàm mạnh mẽ mở cô tay phú bà ra, vẻ mặt vô cảm cúp máy, trong mắt không có chút ấm áp nào, “Đừng làm chuyện tuyệt tình như vậy!”

“Liên quan gì đến cô?” Phú bà đột nhiên tim đập thình thịch, buộc phải nói ra điều quan trọng, “Chuyện giữa hai chúng tôi, không đến lượt cô nhúng tay vào”.

“……”

“Nha đầu, tôi xem cô không sâu sắc về thế giới này, cô nếu như không có ý gì với cậu ta, dành người với tôi, chỉ làm cậu ấy thêm xấu xỉ hơn”.

Thời Hàm tức giận nói, “Bà sao biết tôi không có ý gì với cậu ta?”

Lời cô nói xong, cả phòng lập tức bình tĩnh lại.

Đôi môi mỏng lạnh lùng của Lục Yến hơi nhếch lên, đường nét sắc sảo có chút dịu dàng.

Thời Hàm có chút xấu hổ.

Cô cũng không biết làm sao, chính là không muốn Lục Yến bị người khác ức hϊếp.

Lần đầu làm việc khác người như vậy.

Thời Hàm hất tay phú bà ra, khó chịu nói, “Bà nếu như có nhiều tiền như vậy, hà tất miễn cường người không đồng ý, tìm một người khác không được sao?”

“Nhưng tôi thích cậu ta, cô gái, tiền trong tay cô tiêu vẫn là cha me cô kiếm, tôi có thể một tháng cho cậu ta 500.000 tệ, theo tôi hai năm có thể mua được một căn nhà ở Đế Đô”.

“Không phải chỉ là một tháng 500.000 tệ thôi sao?” Thời Hàm lại rút thẻ trong túi ra, liếc nhìn khuôn mặt con chó săn nhỏ, đưa qua đó, “Tôi có thể đưa cho cậu ta 1 triệu tệ một tháng”.

“Chán không muốn gây dưa với cô ở đây”. Phú bà đặt tấm danh thϊếp trên bàn, “Lục Yến, tôi nhìn ra được cô gái này chỉ là đang cân nhắc thôi, cậu lúc nào cần, gọi điện thoại cho tôi?”