Chương 12: Không Có Ý Khác

Người phụ nữ váy đỏ đột nhiên sắc mặt tái nhợt, mọi người xung quanh đều cười rộ lên, cô xấu hổ đến mức không biết phải làm sao.

Hóa ra cô ta là chú hề.

Nhưng quỳ trước mặt mọi người, cô ta làm không được.

“Tôi, tôi........”

“Không muốn quỳ? Hay là hối hận?” Thời Hàm cụp mắt, nhét thẻ vào trong túi.

Giọng điệu của cô không hề hung hãn, rất bình tĩnh, nhưng lại khiến người phụ nữ mặc váy đỏ cảm thấy trên mặt đau rát.

Mọi người xung quanh xem náo nhiệt cười lên.

“Vừa rồi cô không phải nếu như cô gái này có thể mua nhà, quỳ lạy ba lạy, bây giờ bị tát vào mặt lại hối hận rồi sao”.

“Người ta vốn dĩ không quan tâm cô ta, là cô ta bên cạnh cứ coi thường người khác, đừng nói, tôi nhìn thoáng ra là biết cô ta dựa vào cái gì mua nhà rồi”.

“Hahaha, quá rõ ràng rồi, người đàn ông bên cạnh cô ta bụng to, đầu hói, tôi xem tuổi của ông ta sớm đã kết hôn rồi, người phụ nữ trẻ như vậy, ăn mặc quyến rũ như vậy, không phải vì tiền, sao có thể theo ông ta.

……



“Tôi lừa quan tâm cô”. Người đàn ông không nhịn được sự mất mặt, sợ hãi Lục Yến, ném người phụ nữ này, vội vàng rời đi.

Người đàn ông trung niên vừa rời đi, chỉ còn lại người phụ nữ mặc váy đỏ, lúng túng ôm chặt chiếc túi trong tay. Cô ta không thể quỳ được.

Cô ta cũng chuẩn bị rời đi, dù sao cũng đã mất mặt lắm rồi.

Lúc cô ta có động tác, nghe cô gái bên cạnh nói, “Không muốn quỳ thì không quỳ!”

Thời Hàm để thể ngân hàng xong, ngẩng đầu, “Chọn lựa cuộc sống của mỗi người không giống nhau, suy nghĩ cũng không giống nhau, tôi hy vọng sau này cô đừng dùng ánh mắt của bản thân mình đi xem người khác, có được không?”

Giọng cô rất nhẹ, không có ý xúc phạm chê người khác, chỉ có nêu ra quan điểm của bản thân.

Người phụ nữ váy đỏ lập tức đỏ mặt, so với hành vi vừa rồi của cô ta, những lời này giống như một cái tát vào mặt cô ta.

“Thực sự xin lỗi!” Người phụ nữ mặc váy đỏ đỏ mặt, nặng nề cúi người hướng Thời Hàm rồi chạy ra khỏi tòa nhà.

Hai người lần lượt rời đi, có người thì thầm nói Thời Hàm quá lương thiện rồi.

Lương thiện sao?”

Thời Hàm cười.



Cô chỉ giỏi công kích người khác, cao cao tại thường giáo dục người khác, có được danh tiếng tốt, Thời Hàm không có thấy bản thân là người tốt.

“Ký hợp đồng đi!” Thời Hàm nhìn Lục Yến.

“Được”. Lục Yến nhanh chóng in ra bản hợp đồng nhà, hai người tiến vào một phòng họp riêng.

Cô cầm chiếc bút bi lên, vừa định ký, phú bài kia không biết đến từ lúc nào.

“Cô gái nhỏ, cô nếu như thích cậu ta”. Phú bà nhìn vẻ mặt của sếp Lục rụt rè nhận xét, “Cũng được, công tử bột này cũng không tệ, đối với cô gái nhỏ như cô thích cậu ta cũng bình thường, nhưng công tử bột này người trẻ như hai người mới tìm được, cô trẻ như vậy, không hiểu quy tắc ở đây”.

Phú bà đeo một chiếc vòng tay lớn bằng vàng trên cổ tay rộng rãi, khi nói chuyện, bàn tay khẽ động đậy, Thời Hàm nhìn chằm chằm hồi lâu.

Cô không thích đeo những món trang sức phức tạp này, tháo ra thì rất phiền phức.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy có người công khai, thành thật mang theo toàn bộ số vàng mà suýt chút nữa úp tiền vào mặt.

Thời Hàm hỏi, “Bà rất có tiền?”

“Cô thấy sao?” Phú bà cười sờ chiếc nhẫn đầy trên tay, “Cô gái, tôi xem cô cũng không có ý bao nuôi tên công tử bột này, hà tất chèn ngang”.

Thời Hàm nhìn Lục Yến.