Chương 14: Cậu Đi Theo Tôi Có Gì Không Tốt

Thời Hàm: “........”

Phú bà cả người đầy vàng rời đi.

Lục Yến cầm hợp đồng mua bán.

Hợp đồng mua bán có hai phần, Lục Yến đưa cho Thời Hàm một phần.

“Cô Thời đợi chứng nhận nhà đất là được rồi”.

Giọng anh vẫn trầm ngân như cũ, không nói nhiều. Thời Hàm nhìn thẻ cô đưa ra, cô không có ý định bao nuôi Lục Yến.

Nhưng vừa rồi bản thân liều lĩnh, nếu như bây giờ nói cô không có ý gì, vẫn thật sự nói lúc phú bà rời đi.

Thời Hàm cân nhắc, nói, “Lục, Lục Yến, trong thẻ này có hơn 1 triệu tệ, mật khẩu là sinh nhật tôi, trên hợp đồng mua nhà có, cậu cầm lấy dùng đi!”

Với người lạ gặp hai lần, Thời Hàm cảm thấy cô đủ lương thiện.

Lục Yến dừng lại, ngước mắt lên.

Đồng tử của anh dưới ánh mặt trời có màu thủy tinh, trên mặt không có mấy biểu cảm khác, toát ra khí chất quý tộc của một thanh niên có khuôn mặt lạnh lùng. Thời Hàm nuốt khan trong miệng nhỏ.

Nhiều năm như vậy, cô chưa từng gặp người đàn ông, chỉ cần nhìn cô đặc biệt thích.

Nghĩ kỹ, có một tên chó săn bên cạnh cũng không tệ, cô lại không phải không có tiền........



Đợi chút, cô sao nhanh như vậy đã thay đổi nguyên tắc của bản thân?!

Thời Hàm mạnh mẽ nhìn đi chổ khác, muốn giữa hai người có thể làm bạn trước không.

Lục Yến không hề rời mắt khỏi cô một lúc, nhìn cô thả lỏng lúc đầu rồi từ từ khép hai chân lại, ngoan ngoãn đặt những ngón tay khép hờ của cô lên chân cô.

Cô đang bối rối,

Biểu diễn hôm nay cũng xem là có kết quả như vậy, đủ rồi.

“Cám ơn”. Lục Yến trả thẻ ngân hàng lại, “Tôi không chấp nhận quan hệ như vậy!”

Thời Hàm nhìn ngón tay thon dài, chớp mi, “Tôi không có ý khác, chỉ cần cậu cầm ứng phó trước”.

“Tôi biết, cám ơn ý tốt của cô, hôm qua cô đã giúp tôi rất nhiều”.

“Vậy ngộ nhỡ như công việc của cậu không có thì sao? Anh không phải còn bà nội đang nằm viện sao?”

“Tôi sẽ nghĩ cách”.

Anh nhất định phải đủ kiên nhẫn, Lục Yến cầm hợp đồng mua nhà đứng dậy, rất nhanh đi ra cửa, người sau lưng gọi anh.

“Đợi chút”.

Thời Hàm nhìn bóng của anh, “Có thể làm quen một chút không? Tôi là Thời Hàm”.



Anh không quay đầu, “Lục Yến”.

Lục Yến đẩy cửa rời đi, Thời Hàm qua một lúc cũng rời khỏi phòng họp, nhưng không nhìn thấy Lục Yến, cô liếc mắt vài cái nhìn đại sảnh rồi rời đi.

Lục Yến trên tầng trên nhìn Thời Hàm từ lên taxi.

Trương Vũ không hiểu vì sao với thân phận của Lục Yến lại thích người phụ nữ này, không phải cải trang thành chàng trai nghèo khi mà có nhiều phụ nữ vay quanh anh.

Anh ta không dám hỏi, mà nói, “Sếp Lục, sếp Triệu......chính là người phụ nữ vừa rồi diễn phú bà, bà ấy vẫn ở bên ngoài”.

“Nói bà ấy giữ bí mật”. Lục Yến nhìn hợp đồng trên tay, “Cố gắng làm giấy chứng nhận bất động sản càng sớm càng tốt”.

“Được”. Trương Vũ do dự một lúc, thật sự không nhịn được nữa, hỏi, “Sếp Lục, vì sao không trực tiếp đồng ý cô ấy”.

Anh ta cho rằng sếp Lục sẽ không trả lời, cũng chuẩn bị tâm lý bị mắng, không ngờ đối phương lại nói chuyện rất bình tĩnh, giọng điệu cũng ôn hòa hơn bình thường.

Lục Yến nhìn cửa sổ, “Cô ấy quen tôi, cũng rất thông minh”.

Anh ta nghe không hiểu lắm, có lẽ là Lục Yến cho anh ta thêm dũng khí, Trương Vũ cứng đầu nói, “Quá phiền rồi”.

“Cô ấy thích”.

“Cái gì? Thích cái gì”. Trương Vũ vểnh tai lên nghe.

“Cậu hỏi quá nhiều rồi”.