Chương 11: Cách Này Sao Có Thích Như Vậy?

“Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, cậu rốt cuộc đồng ý không? Phú bà rõ ràng đã hết kiên nhẫn.

Lục Yến tiếp tục lắc đầu, nhưng sắc mặt lại bắt đầu tái nhợt.

Thời Hàm trong lòng dâng lên một cảm giác đau lòng không thể giải thích được, rốt cuộc lại là một nam sinh đúng gu của cô, cô nói: “Tôi muốn mua nhà qua anh”.

Trên môi Lục Yến hiện lên một nụ cười khó nhận thấy, nhưng nó biến mất ngay lập tức.

Phú bà thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy chân trái đang run rẩy của mình, nếu không cần diễn tiếp, bà muốn lau mồ hôi trên khuôn mặt của mình.

Ánh mắt của mọi người lại một lần nữa tập trung vào Thời Hàm.

Thời Hàm chậm rãi giơ tay chỉ vào Lục Yến, “Chính là cô, muốn mua nhà qua tôi”.

“Mua nhà, cô sao!” Người phụ nữ mặc váy đỏ chế nhạo, “Nha đầu này muốn anh hùng cứu mỹ, nhưng lại không tự lượng sức mình có bao nhiêu tiền, cô không biết giá căn nhà thấp nhất ở đây là năm triệu tệ sao?”

“Mới 5 triệu tệ mà thôi, rất nhiều sao?” Thời Hàm nghiêng đầu.

Mái tóc của cô gái nhỏ xõa xuống vai, rõ ràng là đang hỏi một câu hỏi khıêυ khí©h, nhưng lại vô cớ tăng thêm một chút kiêu ngạo, khiến người ta bất kể thế nào cũng tức giận, giống như trên người cô có vẻ ngoài kiêu ngạo như vậy.

Người phụ nữ váy đỏ khó chịu tức giận, “Giả vờ đi, cô trả không nổi”.

“Vẫn luôn nói tôi trả không nổi, tôi chưa từng nói bản thân trả không nổi”.



Thời Hàm lấy thẻ ngân hàng trong túi ra, vẫy tay với Lục Yến.

Lục Yến đi về phía Thời Hàm, cho đến khi hai người đứng đối diện nhau.

Thời Hàm cao 1m67, nhưng Lục Yến lại cao hơn cô một cái đầu.

Sao cao như vậy!

Đầu ngón tay tròn trịa của cô chỉ vào mô hình biệt thự nhỏ dưới chân núi, “Lục Yến phải không? Tôi muốn nó, giá bao nhiêu tiền?”

Lục Yến khó nhọc rời khỏi khuôn mặt cô, ánh mắt rơi về phía ngón tay của cô, khàn giọng nói: “Mười triệu.”

“Tôi muốn nó, trả hết”. Khoảng cách hai người gần một chút, Thời Hàm ngẩng đầu nhìn anh, “Lục Yến, có thể ký hợp đồng bây giờ không?”

“Ừm”.

“Có thể quẹt thẻ không”. Thời Hàm cười nhìn anh, mỉn cười với anh rồi đưa thể có nữ nhân viên bán hàng bên cạnh.

Người đàn ông trung niên nhìn rõ tấm thẻ, đồng tử nheo lại, đó là loại thẻ ngân hàng không giới hạn chuyển khoản hàng ngày trong ngân hàng, tuy nhiên, thẻ của ông ta chỉ lưu hành mấy triệu tệ mỗi ngày, người bình thường không thể đăng ký được.

Bây giờ ông ta mới nhận ra rằng danh tính của cô gái trước mặt anh không hề đơn giản.

Người đàn ông trung niên lau mồ hôi trên trán, suy nghĩ kỹ về hành động vừa rồi của mình và thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện không có vi phạm.

Ông ta đang nghĩ cách bình tĩnh rời đi, lại vô tình gặp phải một ánh mắt lạnh lùng.



Đó là một loại lạnh lùng khinh thường của cấp trên, khiến ông ta nhớ đến thời điểm mới bắt đầu kinh doanh, giống như một con kiến, được trao quyền sinh tử.

Người đàn ông trung niên hai chân yếu ớt, khi nhìn lại lần nữa, Lục Yến đã biến thành một công nhân làm việc có phần đáng thương.

Môi anh rất mỏng, cúi đầu, khóe môi hơi hướng xuống, sắc mặt hàng xác, nhưng Thời Hàm lại cảm thấy thiếu niên trước mắt tựa hồ có chút ấm ức.

Rất như chú chó săn nhỏ trong truyền thuyết.

Sao cô lại thích đến thế? Thời Hàm nhịn không được liếc nhìn thêm mấy cái.

Bầu không khí giữa hai người rất kỳ lạ.

Sự nhạy cảm của doanh nhân khiến người đàn ông trung niên nhận ra có điều gì đó không ổn, quay người lại và muốn bỏ chạy.

Nhưng người phụ nữ váy đỏ bên cạnh ông ta lại lên tiếng, “Tôi chính là không tin cô ta mặc bộ đồ tồi tàn như vậy có thể có 10 triệu tệ, sáng ăn bánh bao, tôi muốn xem cô ta giả vờ đến khi nào?”

“Cô Thời, tiền đã quẹt xong rồi”. Nhân viên bán hàng đưa thể cho Thời Hàm, eo hơi cong, giọng điệu cung kính.

“Quẹt rồi, sao có thể!” Người phụ nữ mang váy đỏ lắc đầu, kích động, “Cô sao có thể có nhiều tiền như vậy, cô rõ ràng........”

Trên tay cầm bánh bao, mặc quần áo giày dép rẻ tiền, sao có thể móc ra 10 triệu tệ dễ dàng như vậy.

“Muốn quỳ xuống không?” Thời Hàm dùng ngón tay cầm thẻ ngân hàng lắc lắc, cười nói: “Ta đã trả toàn bộ”.