Chương 10: Anh Là Lục Yến

Người đàn ông trung niên lúng túng kéo cánh tay của người phụ nữ ra, lại đi về phía Thời Hàm.

“Cô gái nhỏ.......”

“Đừng đi theo tôi”. Thời Hàm sắc mặt lạnh lùng.

Người phụ nữ váy đỏ tức giận đến đỏ cả mắt, giẫm lên Hentiangao bước tới, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô giả vờ làm gì vậy? Không phải cô đến đây chỉ để tìm một người đàn ông sao?"

Những người đang bí mật quan sát xung quanh cuối cùng cũng tìm được lý do để công khai tập trung vào ba người.

Người đàn ông trung niên kéo người phụ nữ nói: "Cô đang làm gì vậy? Hãy quay về nhanh cho tôi”.

“Tôi đang làm gì vậy?” Người phụ nữ váy đỏ hất người đàn ông trung niên ra, chỉ vào Thời Hàm, “Cô xem túi của cô, trên người mặc không quá hai trăm tệ, đến đây xem một căn nhà, ăn mặc đẹp như vậy, không phải đến câu dẫn đàn ông hay sao?”

Thời Hàm sắc mặc không thay đổi, hơi ngước mắt lên, “Tôi nghĩ cô hiểu làm rồi, tôi chỉ đến mua nhà, còn nữa, gu tôi không mặn như vậy”.

“Cô đến mua nhà, có tiền không?”

“Mua nhà có của ăn của để”.

“A, tôi buồn cười chết mất”. Người phụ nữ váy đỏ cười lớn: “Nếu cô có đủ tiền mua một căn nhà, tôi sẽ quỳ lạy ba lạy trước mặt cô”.



“Quỳ lạy ba lạy phải không?” Thời Hàm nghiêng đầu, nhìn người trung niên cười nói, “Chi bằng ông cũng như cô ta, cá cược một ván”.

Ánh mắt cô càng ngày càng lạnh lùng, điều mà Thời Hàm càng ghét hơn chính là người phụ nữ hung hãn kia với người đàn ông có đôi mắt ghê tởm.

Người đàn ông trung niên mỉm cười, “Có gì đáng cá độ”.

“Không cá độ thì thôi đi, không có thời gian lãng phí với mấy người ở đây, tránh xa tôi ra”.

“Cô lấy cớ, có bãn lĩnh cô mua!” Người phụ nữ váy đỏ nhìn Thời Hàm còn đang xem mẫu nhà, cho rằng cô sợ, khoang tay nói, “Suy nghĩ cẩn thận của cô rất rõ ràng, dựa vào tuổi nhỏ, giả vờ trong sáng, có bản lĩnh chứng minh cho tôi xem”.

“Tôi vì sao phải chứng minh cho cô xem?”

Chú hề. Thời Hàm thậm chí không ngẩng đầu lên, cô cẩn thận xem các điều kiện tổng hợp, quyết định mua một căn biệt thự dưới chân núi.

Có thể là do hai năm trước xảy ra tai nạn xe cộ, cô không thích lái xe nữa, nếu mua ở trên đỉnh núi thì phải tìm tài xế, phiền phức quá.

Ngay lúc Thời Hàm đang chuẩn bị rút thẻ ra và thanh toán hết, cách đó không xa một giọng trầm quen thuộc truyền đến, cô ngẩng đầu nhìn lên.

Một phú bà đeo dây chuyền vàng ngồi trên sô pha, mập mạp, trên tay đeo một chiếc nhẫn vàng, chân phải bắt chéo, không giấu giếm nói, “Cậu có gì không đồng ý, rốt cuộc là phụ nữ chúng tôi khổ, cậu chỉ cần ở cùng tôi một đêm, tôi lập tức mua căn biệt thự này cho cậu, tiền hoa hồng cũng phải hơn mấy vạn tệ?”

“Không đi”. Thiếu niên mặc một bộ vest rẻ tiền cúi đầu, mím chặt đôi môi mỏng.

Thời Hàm thoạt nhìn đã nhận ra anh chính là chàng trai tình cờ gặp cô ở sân bay ngày hôm đó.



Đại phu nhân tức giận ném hợp đồng lên bàn cà phê trước mặt, "Cậu không muốn tiền hoa hồng à?"

Thời Hàm: .......nói chuyện này trước mặt mọi người sao?

Không phải, thời đại này rồi, còn xảy ra chuyện này.

Thời Hàm liếc nhìn người đàn ông trung niên đang lại gần cô, cố nhịn không được ra tay.

Loại chuyện này thật sự có thể xảy ra, quả thật có rất nhiều người tuy bình thường nhưng lại rất tự tin.

Một số cô bán hàng xung quanh thì thầm.

“Quá đáng lắm rồi? Có mấy đồng tiền?”

“Cô không biết, bà nội Lục Yến là người thực vật, mỗi ngày phải cần số tiền lớn, người phụ nữ này đến đây bám lấy mấy ngày rồi, tôi xem......”

“Vậy cũng bi thảm rồi, thậm chí còn dùng tiền hoa hồng để uy hϊếp, tôi nghe nói anh ấy nếu như không đồng ý, phú bà giàu có sẽ tố cáo anh ấy, khiến anh ấy mất việc”.

……

Thì ra anh là Lục Yến.