Chương 42

"Cũng không hẳn, đều là con trai. Đứa lớn mười lăm tuổi, đứa nhỏ mười ba tuổi. Chúng đều ở dưới quê. Dù sao, lương thực ở đây không đủ ăn, quê chị thì tốt hơn. Đúng lúc chúng có thể tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân."

Nhỏ tuổi như vậy mà đã bắt đầu kiếm tiền nuôi sống bản thân?! Vẻ mặt Lâm Kiều như người mới lần đầu ra ngoài xã hội. Thời nay còn có thể sử dụng lao động vị thành niên sao?

Chị Vương bưng chậu cơm tới. Sau đó, bà chỉ huy Tiểu Hồ đi lấy chén đũa.

Tiểu Hồ không tình nguyện buông thương gỗ của mình để đi làm việc.

"Vẫn là để em đi lấy." Lâm Kiều ngượng ngùng. Sao cô dám để đứa nhỏ lấy đồ cho mình.

"Không có việc gì. Việc nên làm thì phải làm."

Tiểu Hồ đúng là có thể làm việc. Tay nhỏ lưu loát lấy đồ xuống.

Món ăn được mang lên, chị dâu Vương mời Lâm Kiều ăn cơm.

"Hôm nay, bọn họ đang vội nên sẽ về muộn, không cần đợi."

Chị Vương lấy cho Lâm Kiều một chén đầy mì. Bình thường nhà bọn họ rất ít ăn mì. Dù sao bột mì cũng là thứ tốt.

Nhưng hôm nay, lần đầu tiên Lâm Kiều tới ăn cơm, chị liền cân nhắc làm một ít.

Cô nhìn thấy một chậu mì, còn có hai miếng dưa muối đen sì trên bàn, Lâm Kiều lập tức không còn chờ mong cái gì.

Sớm nên biết là khoảng thời gian này, mọi người đều khổ!

Cô đến đây ăn cơm mà không mang theo quà thì không nên ghét bỏ. Lúc Cố Hoa Viên còn ở đây thì cô có thể cằn nhằn vài tiếng, nhưng cô biết không thể làm vậy bên ngoài. Cô chưa trả tiền cho người ta, ăn không uống không thì không thể bắt bẻ.

Cô dùng miệng nhỏ ăn, sau đó mới phát hiện không có so sánh thì không có đau thương. Mì nhìn không có gì đặc biệt, nhưng ăn vào thì có chút ngon.

Ai, sa đọa, thật sự sa đọa rồi. Bây giờ, cô lại cảm thấy thỏa mãn khi ăn một miếng mì.

Tuy cô cảm thấy ăn rất ngon, nhưng cũng không đến nổi là người tham ăn. Lâm Kiều ăn không nhiều. Còn không bằng lượng cơm mà Tiểu Hổ bên cạnh ăn.

Chị Vương liền cười: “Em muốn giữ dáng cũng không nên bỏ mứa thức ăn.”

Lâm Kiều nghĩ, thật ra cô không muốn lãng phí đâu. Lúc này không phải là không đúng dịp sao? Hên là người đàn ông kia không mang theo cô lên huyện thành, bằng không thì cô sẽ mua sắm cho đến khi hắn phá sản.

Đang nói, doanh trưởng Vương cũng đã trở về.

Cả người bụi bặm đầy mệt mỏi, vừa nhìn liền biết tốn không ít sức lực.

Lâm Kiều biết doanh trưởng Vương là lãnh đạo của Cố Hoa Viên, chức vụ cao hơn Cố Hoa Viên. Cô còn tưởng lãnh đạo không cần làm việc, không nghĩ tới cả người cũng đầu bụi.

Doanh trưởng Vương thấy Lâm Kiều ở đây nên cười chào hỏi: “Tiểu Lâm à.”

Lâm Kiều không ngừng gật đầu.

Chị Vương vội kêu con trai lấy khăn lông đưa cho doanh trưởng Vương lau mặt, bưng trà rót nước, vội vàng nhưng vô cùng vui vẻ.

Lâm Kiều: “……”

Chị Vương đẩy cái chén mì đến trước mặt doanh trưởng Vương hỏi, “Nghe nói nhiệm vụ hôm nay rất nặng.”

“Đâu chỉ hôm nay, tương lai sẽ có rất nhiều nhiệm vụ nặng. Từ tháng sáu về sau, nơi này sẽ không có mưa, nhiệm vụ khai hoang ruộng đất sẽ vô cùng gian khổ. Tổng bộ bên kia yêu cầu chúng ta và mấy binh đoàn phụ cận sắp xếp người bắt tay vào sửa cống để dẫn nước lại đây. Hồi nữa, không chừng em và các nữ đồng chí khác cũng phải tham gia vào đó.”

Chị Vương chẳng hề để ý nói: “Này có là cái gì, chúng ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Nữ đồng chí của chúng em bên này tuyệt đối không thành vấn đề.” Là vợ của quân nhân, không có nhiều người mang tâm trạng chuẩn bị hưởng phúc. Ở nhà thoải mái hơn nhiều so với ở đây.”

Lâm Kiều nghe, ngực nhảy thình thịch. Cô không hiểu cái gì, nhưng không hiểu sao cô lại cảm nhận được khí thế lạnh lùng từ hai vị ở đây.

Lâm Kiều không muốn nói nhiều, không đợi người ta ăn xong liền nhờ người đưa cô trở về nghỉ ngơi.

Chị Vương cười đưa cô tới cửa, “Buổi sáng ngày mai, chị sẽ đến gọi em.”

Lâm Kiều: “……”

Thật ra chị cũng có thể không cần đến, tốt nhất là quên đi sự tồn tại của cô.