Chương 43

Đi vào trong phòng, Lâm Kiều còn đang tự hỏi về công việc đào cống dẫn nước.

Khẳng định là rất vất vả, rất vất vả.

Cô nhớ tới công việc trong ngày hôm nay, cô có chút chịu đựng không nổi. Cái này còn khổ sở hơn so với chết đói.

Sau này sẽ luôn sống như vậy sao? Lâm Kiều thở dài, nhìn đôi tay mềm mại phải làm việc của mình. “Không biết có phải do ánh sáng nên tay cô hơi đen không?”

Cô để sát tay vào đèn điện, so sánh với cánh tay trước đây thì đen hơn không ít.

“Tôi cháy đen rồi!”

Phì Miêu nói: “Hết cả hồn, phơi nắng thì đương nhiên bị đen. Cô không phát hiện người bên cạnh cô đều như vậy sao?”

Lâm Kiều đương nhiên phát hiện, nhưng cô không cảm thấy bản thân sẽ biến thành như vậy. “Ý của ngươi là một ngày nào đó, tôi sẽ biến thành như vậy sao?”

“Ừ.” Phì Miêu dùng giọng nói vui sướиɠ khi người khác gặp họa trả lời.

Lâm Kiều lập tức phát điên. Vất vả thì cô có thể chịu đựng, nhưng xấu thì không thể nhẫn nhịn!

Cô tưởng tượng ra cảnh có một ngày, làn da của cô sẽ biến thành màu đen thì cô lập tức không có suy nghĩ tiếp tục sống.

“Không được, tôi tắm trước.” Lâm Kiều lau nước mắt, vô cùng lo lắng đi rửa mặt. Trong nồi đã chứa đầy nước, là Cố Hoa Viên nấu nước ấm cho cô vào giữa trưa. Trong thùng gỗ có nước lạnh, không biết đã được đổ vào đây từ khi nào.

“Còn biết quan tâm người khác.” Lâm Kiều vừa lòng khen một câu.

Buổi sáng không nước ấm, cô luôn nhớ nước ấm. Bây giờ có nước ấm, cô lại phát hiện thiếu rất nhiều đồ vật.

“Dầu gội, sữa tắm, ngay cả xà phòng cũng không có.” Cô đếm đầu ngón tay, mỗi lần gập một ngón tay thì cô mếu máo một chút. Hơn nữa cũng không có mỹ phẩm để dưỡng da……

Cuối cùng, nhìn bộ quần áo mà mình mặc vào buổi sáng mà mình mới thay ra… “Máy giặt cũng không có!”

Cho nên, quần áo nên giặt như thế nào?

Khu nhà ở của quân nhân có chỗ để lấy nước. Lâm Kiều lẩm bẩm giặt quần áo, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên. Cô thường xuyên phải dùng tay đập xung quanh để đánh mấy con muỗi trên người.

Lúc này, trên cơ bản thì không có ai tới giặt quần áo. Nhóm vợ quân nhân sẽ rời giường rồi giặt quần áo vào lúc 3, 4 giờ sáng. Buổi tối vì để tiết kiệm điện nên đã lên giường ngủ sớm, không có ra khỏi cửa.

Càng đừng nói đến nơi đen như mực, Lâm Kiều có chút sợ hãi.

Cũng may Phì Miêu nói thế giới trò chơi này không có ma quỷ, nếu không thì cô đã sợ đến mức run tay run chân.

Đang nghĩ ngợi, âm thanh của một chiếc xe đạp vang lên.

Lúc đầu, Lâm Kiều không chú ý. Sau đó, cô mới phát hiện âm thanh ngày càng gần. Một cơn gió thổi qua, còn mang theo mùi hương nhạt.

Cô ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái mặc áo màu xanh nước biển nhạt, lái xe đạp lại đây.

Càng đến gần thì Lâm Kiều nhìn càng rõ. Người đó mặc quần tây màu đen, áo ca rô, giày da nhỏ.

Không phải kiểu tóc thắt bính ở đây, mà là xõa tóc đen trên vai rồi cài thêm một cái kẹp tóc.

Nếu là trước kia, Lâm Kiều liền phán một câu đồ nhà quê.

Nhưng bây giờ, cô chỉ muốn khen một câu thật là thời thượng. Một đám toàn thắt bính, quần áo thô, có gương mặt đen phụ trợ làm nổi bật phong cách tây.

So sánh với người ta, áo hoa được chắp vá từ nhiều mảnh vải khiến cô cảm thấy như tên ăn mày.

“Thì ra, ở đây có người sống sung sướиɠ.” Lâm Kiều lại lần nữa thấp lên hy vọng cuộc sống sắp tới. Yêu cầu không cao, tiêu chuẩn giống với người này là được.

Cô liền thấy thỏa mãn.

Điểm mấu chốt đã hạ xuống! Không thể thấp hơn được nữa!

Xe đạp đã đi xa, Lâm Kiều còn đang nhìn người ta. Nhiều năm như vậy, Lâm Kiều xuất hiện cảm xúc hâm mộ.

Cảm xúc này quá mới lạ. Trước đây, chỉ có người khác hâm mộ cô.

“Đinh, xuất hiện nhân vật trọng điểm Tô Duy Trân, mở nhiệm vụ phó bản dài hạn —— trở thành kẻ địch của Tô Duy Trân rồi khiến cô ấy sống đau khổ. Nhiệm vụ thành công, đạt được bàn tay vàng của nữ chủ.”

Lâm Kiều: “…… Ngày hôm qua để tao kết bạn với người khác. Hôm nay lại bắt tôi trở thành kẻ địch của người khác. Tao không có nhàn rỗi đến vậy.”