Chương 41

Vì biết chuyện Lâm Kiều được đi học ở nhà tư bản nên vào giờ làm việc buổi chiều, mọi người đều đến nghe ngóng xem Lâm Kiều sống như thế nào trong nhà tư bản trước đây.

Dù sao công việc cũng nhẹ nhàng, nếu họ không nói chuyện trong lúc làm việc thì họ cũng chịu không nổi không khí im lặng rồi cảm thấy buồn bực. Nói chuyện có thể giúp họ thư giãn đầu óc.

Lâm Kiều: "..."

Lâm Kiều không biết người khác sinh hoạt ở nhà họ Tống thế nào. Cô đành lấy một ít chuyện trong cuộc sống của mình ra nói.

Ví dụ như cô luôn có chuyên viên trang điểm, quản lý trang phục, trợ lý sinh hoạt, gia sư,... chuyên môn đi theo.

Nghe xong thì nhóm vợ quân nhân đều lộ ra biểu tình khoa trương. Dường như họ không thể tưởng tượng được, một vị tiểu thư trong nhà tư bản lại được nhiều người chăm sóc như vậy.

Họ lại hỏi Lâm Kiều làm công việc gì.

Lâm Kiều: "... Cùng tiểu thư ăn cơm, học tập, chơi."

Những người này đều mở to mắt, hình như họ đều không nghĩ tới trên đời còn có loại công việc này.

"Khó trách đồng chí Tiểu Kiều lại có khí chất hơn người, không giống như một người hầu."

"Đúng vậy, nhìn bàn tay mềm mại kia. Người hầu nhà ai có thể nuôi dưỡng bàn tay mềm mại như vậy."

Lâm Kiều cảm thấy đây có thể là khí chất mê người phát ra từ bên trong.

Chị Vương điểm danh xong thì đến đây giúp đỡ. Bà nghe được mọi người hâm mộ với cuộc sống của Lâm Kiều thì nói, "Có thể cảm thấy dễ chịu khi làm việc trong nhà tư bản sao? Không thể tự do kiểm soát cuộ sống của mình, đồng chí Tiểu Kiều chỉ chọn những cái tốt để nói. Mọi người có biết sự khó xử trong đó không?"

Mọi người ngẫm lại mới thấy đãi ngộ tốt thì cũng phải chịu sự áp bức của nhà tư bản.

Giống như trong vở kịch, các tiểu thư và thiếu gia muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì cứ mắng.

Chị Vương đi đến bên cạnh Lâm Kiều: "Em đừng chỉ nói cái tốt, cũng nên nói những cái không tốt."

Lâm Kiều buồn bực nhìn chị Vương. Cô đang nói thật mà.

Chị Vương cho rằng cô không hiểu nên nhỏ giọng nói: "Em chỉ nói cái tốt thì người khác nghĩ làm việc trong nhà tư bản sẽ tốt hơn. Đến lúc đó mà truyền ra ngoài, mọi người đều biết là do em nói. Nếu họ không được giống vậy thì không phải họ sẽ nói tư tưởng của em có vấn đề sao? Quay đầu lại liền xử phạt em."

Cái này thì có liên quan gì đến tư tưởng có vấn đề? Lại còn phải chịu phạt?

Lâm Kiều lập tức cảm nhận sâu sắc được sự tàn độc của thế giới này. Không ăn không uống nhưng phải làm việc mệt mỏi, nói chuyện còn phải vô cùng chú ý.

Cô vội ngoan ngoãn gật đầu.

Chị Vương thấy cô chịu nghe lời khuyên của người khác thì cảm thấy rất vui sướиɠ, "Đợi lát nữa tan tầm thì đi với chị, buổi tối đến nhà chị ăn cơm."

"Như vậy hình như không tốt lắm." Lâm Kiều nhéo ngón tay. Thật ra, trong nội tâm thì cô rất muốn đi. Cơm nhà khẳng định ăn rất ngon.

Chị dâu Vương cười, "Tiểu Cố sắp xếp đấy. Ngày mai, nó muốn lên huyện thành nên hôm nay, nó cố gắng làm chút việc. Ngày mai mới có thể sắp xếp thời gian đi."

Lâm Kiều lập tức cười gật đầu, "Vâng."

Buổi chiều, Cố Hoa Viên quả nhiên chưa tới.

Tuy có chút không quen, nhưng đối với Lâm Kiều mà nói thì cô vô cùng chờ mong được ăn cơm nhà người khác. Cô tính mang quà cáp tới, nhưng phát hiện mình quá nghèo, chỉ có hai bàn tay trắng. Cô không có cái gì cả.

Lâm Kiều cảm thấy vô cùng mất mặt. Cô quyết định chờ sau khi Cố Hoa Viên mua gì đó trên huyện thành rồi trở về thì cô nhất định phải bổ sung.

Lúc cô tới cửa thì con cái của gia đình chị Vương đang nhảy nhót trong nhà. Chúng đang cầm cây thương gỗ khoa tay múa chân.

Nhìn thấy Lâm Kiều tới thì phát ra một tiếng phịch.

Chị Vương trực tiếp đánh cho một cái: "Lăn sang một bên."

Đứa nhỏ mới bốn tuổi lập tức xám xịt nhảy sang một bên.

Lâm Kiều không nhịn được cười: "Thằng bé thật là đáng yêu nha."

"Đáng yêu cái gì, quậy như con khỉ ấy. Trong nhà còn hai đứa lớn, nếu không phải nó còn nhỏ thì chị còn không vui vì phải mang nó theo."

Chị Vương nói, chà tay rồi bước vào phòng bếp tiếp tục nấu cơm.

Lâm Kiều kinh ngạc: " Chị dâu, chị còn hai đứa nhỏ nữa à."