Lần đầu tiên gặp Tạ Lăng Vân, là khai giảng năm nhất. Không khí oi bức của mùa hè vẫn chưa tan hết, cái nắng vẫn nóng như lửa. Thích Kiều xách vali cỡ lớn, trên trán thấm ra mồ hôi nhặng, cô đứng giữa …
Lần đầu tiên gặp Tạ Lăng Vân, là khai giảng năm nhất.
Không khí oi bức của mùa hè vẫn chưa tan hết, cái nắng vẫn nóng như lửa. Thích Kiều xách vali cỡ lớn, trên trán thấm ra mồ hôi nhặng, cô đứng giữa một đám tân sinh viên đang xếp hàng chờ báo danh.
Những gương mặt tươi mới và xa lạ đang xếp hàng, họ vừa căng thẳng vừa mong đợi, không ai dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ thì thầm với cha mẹ đi cùng bằng tiếng địa phương.
Bỗng dưng, trong đám người truyền đến một tiếng kêu kinh diễm.
Thích Kiều quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt của mọi người, giữa cánh đồng ngô cách đó vài thước bóng cây, có một mỹ thiếu niên đang đứng trên đó.
Áo trắng quần đen, một thân trang phục khiêm tốn nhưng vô cùng đắt đỏ. Có điều, ngay phía cánh tay phải lại được băng bó bằng thạch cao, trên mặt thiếu niên mang theo sắc màu tái nhợt đầy bệnh tật.
Tưởng rằng đây là một thiếu niên bệnh tật ốm yếu, nhưng một giây sau, lại nghe thấy giọng điệu bực bội của anh nói với người đàn ông cao to phía sau:
"Đừng mẹ nó đi theo tôi nữa, có ai đi học mà mang theo vệ sĩ không hả? "
À, thiếu niên ốm yếu xinh đẹp là giả, thiếu gia tính tình chó má mới là thật.
-
Thích Kiều chưa từng nghĩ tới mình sẽ thích Tạ Lăng Vân, nhưng “nó” hết lần này tới lần khác lại xảy ra.
Người nọ cao cao tại thượng, là đứa con của trời.
Khi cô phải lo lắng về chuyện tiền nông trong gia đình, những con số mà anh tiêu xài hoang phí khiến người ta phải líu lưỡi.
Thích Tạ Lăng Vân, đối với cô là chuyện thiên vị.
-
Nhiều năm sau, hai học sinh xuất sắc nhất khoa đạo diễn, một người là nữ minh tinh nóng bỏng hàng đầu, một người trở thành đạo diễn thiên tài đoạt vô số giải thưởng nhưng thanh danh không tốt, tính tình lạnh lùng quanh năm.
Họ gặp lại nhau, trong một bữa tiệc tối.
Tạ Lăng Vân thờ ơ, khuôn mặt lạnh lẽo, cũng không biết là ai đi chọc vị tổ tông này, những diễn viên rục rịch muốn tiến lên nói chuyện đều phải chùn bước trước vẻ mặt khó ở của anh.
Trong ánh đèn màu đỏ rượu, Tạ Lăng Vân nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Váy đỏ đung đưa, cố phán sinh huy [1].
Rõ ràng là bạn học cũ, nhưng giả vờ không quen biết anh.
Tạ Lăng Vân nhấp một ngụm rượu, không vội vàng rời khỏi sân khấu, anh còn phải tìm trợ lý hỏi lý lẽ: "Đi đi, nói với cô ấy là tôi muốn mời cô ấy làm nữ chính cho bộ phim sắp tới. "
Trợ lý: "Không được, sao mà vội vã vậy? Thời gian của Thích lão sư rất khó hẹn.”
Tạ Lăng Vân: "Chúng tôi quen biết nhau, tôi mời cô ấy sao có thể giống mấy người khác được? "
Chưa đầy ba phút, trợ lý đã quay trở lại: "Ông chủ ơi, Thích lão sư nói không được, không có hứng thú, cô ấy còn nói ——
"Nói cái gì? "
Cô ấy không quen biết ngài.
Tạ Lăng Vân:?
Người đàn ông híp mắt lại, trong lúc ánh sáng đen trắng xen kẽ nhau, thân ảnh như ẩn như hiện ấy khiến mọi người xung quanh không thể rời mắt được.
Không quen à?
À, vậy cái người năm đó dựa vào lưng anh khóc đến đỏ cả mắt, không biết là ai nhỉ.
Tags:
Từ khóa tìm kiếm - nhân vật chính: Thích Kiều, Tạ Lăng Vân ┃ vai phụ: ┃ Khác:
Tóm tắt một câu: Lâu ngày gặp, song hướng thầm mến.
Lập ý: Mọi người không biết Tạ Lăng Vân, đối đãi Thích Kiều vô cùng sủng ái.
[1] "Cố phán sinh huy" 《顾盼生辉》 là đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ.