Chương 19

"Tại sao cậu biết Thích Kiều không uống được?" Trương Dật nghi hoặc hỏi.

Tạ Lăng Vân không trả lời, Thích Kiều phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi: "Tớ dị ứng với rượu, xin lỗi."

"Vậy thì ... chọn một chàng trai, và nhìn anh ta trong mười giây, thì sao?"

"...Nhìn ai bây giờ?"

Bạn học chủ trì trò chơi nói: "Tùy cậu."

Thích Kiều do dự một giây, sau đó nhẹ gật đầu.

Chỉ cần không phải Tạ Lăng Vân, đổi thành ai khác đều được.

Như vậy cô ấy sẽ không cảm thấy xấu hổ.

Đang muốn đảo mắt toàn bộ phòng, dự định nhìn về phía Trương Dật hoặc Thái Phong Dương thì một bóng đen đổ xuống trước mặt.

Tống Chi Diễn chủ động đứng ra, cười giải vây: "Chọn tôi đi."

Thích Kiều dừng lại, sau đó gật đầu đồng ý: "Được."

Tống Chi Diễn cười đắc ý, dường như vô tình, nhìn qua Tạ Lăng Vân.

Ánh mắt ưu tư vụt qua.

Trong trò chơi này, người thua cuộc sẽ phải uống rượu.

Tống Chi Diễn mang cho Thích Kiều một ly nước trái cây và mở một chai Budweiser cho mình.

"Nếu cậu thua thì uống nước trái cây, tôi thua thì uống rượu." Tống Chi Diễn lắc nhẹ chai rượu trong tay, "Được không?"

"Ừm." Thích Kiều nhận lấy cái ly.

Thái Phong Dương chủ động làm trọng tài và bật đồng hồ bấm giờ trên điện thoại di động của mình để bắt đầu tính thời gian.

Thích Kiều bất đắc dĩ, đứng dậy giữa tiếng la ó.

Mấy người đồng thời đếm ngược: "Mười, chín, tám..."

Khi đếm đến "Năm", Tống Chi Diễn là người thua đầu tiên và nhìn đi chỗ khác.

Những bạn vây xem phát ra một tiếng "Suỵt", Tống Chi Diễn cụp mắt xuống và mỉm cười bất lực.

Ánh đèn lập lòe của chiếc hộp che đi khuôn mặt ửng hồng của anh nên không ai để ý.

Anh ta rất có ý thức cầm lên ly rượu, vô tình nhìn Tạ Lăng Vân trước khi uống cạn.

Hắn đang dựa vào ghế sofa, lười biếng nghịch điện thoại di động, như thể không quan tâm đến chuyện đang xảy ra.

Tống Chi Diễn tự dưng thấy nhẹ nhõm, nâng ly lên và nhấp hai ngụm.

-

Thích Kiều rời đi sớm và trở về ký túc xá trước mười giờ.

Vừa mở cửa, Vu Tích Nhạc chống cự hét lớn: "Nói điêu, tôi không tin, Sở Phi Phi, cậu nói dối."

Thích Kiều có lẽ đoán được họ đang làm gì.

Học kỳ này, Sở Phỉ Phỉ đã bị ám ảnh bởi nhiều phương pháp dự báo phi khoa học.

Cô suốt ngày chìm đắm trong việc nghiên cứu Tử vi và bói Kinh Dịch, gần nhất lại chuyển từ kiểu bói phương Đông cổ xưa chuyển sang bói hiện đại phương Tây gồm bài Tarot cùng 12 chòm sao.

" Trong ngũ hành thuộc hỏa, cậu thường là người chủ động trong các mối quan hệ. Cậu còn thuộc cung Sư Tử, nên thích những điều mới mẻ, thú vị, và rất thích cạnh tranh trong mọi việc, hợp với các chàng trai Song Tử."

Vu Tích Nhạc: "Sở đại sư, ngài chắc chứ?"

"Tất nhiên, tớ bỏ ra ba tháng nghiên cứu có phải chỉ để chơi đâu, tin tớ đi."

Kế Niệm nghe thấy Thích Kiều trở về, vẫy tay: "Kiều Kiều, mau tới, để Phỉ Phỉ tính cho cậu một quẻ. Phương pháp bói kết hợp giữa Trung Tây cực mới lạ."

Thích Kiều: "..."

"Tớ không tin những thứ này." Thích Kiều nói: ‘’Nhà tắm sắp đóng cửa, tớ đi tắm trước, các cậu tiếp tục đi.”

Không ngờ lúc cô tắm xong về, chủ đề xem bói còn chưa kết thúc, cô đã tua nhanh đến nội dung bài giảng cách tìm nửa kia.

"Những chàng trai Thiên Bình rất dễ theo đuổi."

Sở Phỉ Phỉ lật ra cuốn bách khoa toàn thư về các chòm sao mà cô đã mua, dựa theo một trang nào đó đọc cho Vu Tích Nhạc nghe một đoạn, cuối cùng hỏi: "Nhớ chưa?"

Vu Tích Nhạc lắc đầu: "Không có."

Kế Niệm trợn tròn mắt hỏi cô: "Thiên Bình là ai?"

Vu Tích Nhạc dừng lại, bắt đầu giả ngu: "Chỉ là. . . Có một người như vậy."

Sở Phỉ Phỉ đã áp dụng những gì học được gần đây với Kế Niệm cùng Vu Tích Nhạc, nhìn thấy Thích Kiều trở về, cũng không thả qua: "Kiều Kiều, cậu thuộc cung hoàng đạo nào?"

Thích Kiều vừa nghe liền sửng sốt, cũng bắt đầu cảm thấy, Sở Phỉ Phỉ hình như thật sự biết cách bói toán, không nén được tò mò hỏi: "... Làm sao để cua được cung Ma Kết?"

Sở Phỉ Phỉ xoa cằm nói: "Chòm Ma Kết bình thường lạnh lùng, kiêu căng, miệng lưỡi độc địa, rất có tính kỷ luật về thời gian..."

Sau khi nghe điều này, Thích Kiều thầm nghĩ ngợi, mỗi ngày đều đúng giờ lên lớp, là rất có tính kỷ luật về thời gian à?

Sở Phỉ Phỉ còn nói: " Hơn nữa, Ma Kết rất chiếm hữu và chuyên tâm vào tình cảm. Họ giỏi chờ đợi, thích thử nghiệm và sẽ dần dần xác nhận mong muốn của đối phương trước khi hành động. Ma Kết cũng khó quên một ai đó..." Nói đến chỗ này, Sở Phỉ Phỉ dừng lại, vô cùng hứng thú nhìn Thích Kiều: "Ai là chòm Ma Kết vậy?"

Kế Niệm cùng Vu Tích Nhạc đều nghiêng đầu nhìn, ba người nhất trí nhìn chằm chằm Thích Kiều.

Thích Kiều: "Tớ..."

Ba tên chuyên buôn chuyện trong nháy mắt buồn thiu, Sở Phỉ Phỉ thẫn thờ nói: "Tớ còn tưởng rằng cậu chuẩn bị theo đuổi ai đây!"

"Đúng rồi..." Vu Tích Nhạc gọi Thích Kiều, " Cả lớp nói trước kỳ nghỉ sẽ tổ chức họp lớp, mọi người bỏ phiếu đi dự tiệc ở hồ Yên Kỳ, còn có người muốn đi trang trại phủ đầy mây ở Mật Vân. Còn một phương án dự bị là đi rạp chiếu phim tư nhân, cậu cũng bỏ 1 phiếu đi."

Thích Kiều trả lời, nhấp vào nhóm lớp, chỉ có ba người bao gồm cả cô ấy chưa bỏ phiếu.

Tên thật bỏ phiếu, Thích Kiều mở ra, liếc nhìn Tạ Lăng Vân lẻ loi chọn rạp chiếu phim tư nhân.

Học nghiệp vụ cả học kỳ rồi, mê mẩn vì đóng phim, cuối cùng cũng được nghỉ, ai cũng muốn chọn một hoạt động không dính dáng gì đến phim ảnh để thư giãn.

Cũng chỉ hắn, chắc là còn chưa bị các giáo viên môn chuyên ngành ngược đủ nên thích được ăn hành tiếp.

Thích Kiều cong cong khóe miệng, đầu ngón tay sờ nhẹ màn hình.

Bên cạnh tên Tạ Lăng Vân, có thêm một cái Thích Kiều.

-

Cuối cùng, hồ Yên Kỳ là nơi được ưa chuộng nhất.

Lớp trưởng đã liên hệ trước để thu dọn đồ đạc lên xe, đúng giờ dừng lại bên ngoài học viện điện ảnh vào buổi chiều cuối cùng của cuộc kiểm tra thẩm mỹ điện ảnh.

Thích Kiều cùng Vu Tích Nhạc đến sớm và lên xe trước.

Vu Tích Nhạc không thích ngồi trên loại xe buýt này, thỉnh thoảng còn bị say xe, vì vậy họ chọn một chỗ ngồi gần hàng ghế đầu.

Thích Kiều nhìn hàng ghế sau của xe, nhưng không thấy Tạ Lăng Vân.

Mười phút sau, khi thời gian tập trung sắp đến, một bóng người cao gầy xuất hiện ở cổng trường.

Những người khác đều vác theo túi lớn, đồ vệ sinh cá nhân hoặc giá ba chân nâng máy ảnh nhưng Tạ Lăng Vân chỉ mang một chiếc túi thể thao nhỏ, mặc quần đùi áo cộc như thường lệ, với một cặp tai nghe treo trên cổ.

So với việc ra ngoài tham gia dã ngoại nhóm trong hai ngày một đêm, giữa các bạn học, hắn ta thực sự trông giống như một cậu chủ trẻ không có gì để làm.

Buổi trưa hè nắng gay gắt, Trương Dật Thái Phong Dương vẫn đang nói chuyện phiếm với vài cậu bạn bên dưới, Tạ Lăng Vân đưa tay kéo vành mũ xuống, sải bước dài lên xe.

Thích Kiều cúi đầu, không dám trắng trợn nhìn về phía đầu xe.

Tạ Lăng Vân ngồi ở hàng ghế sau cạnh cửa sổ.

Cả lớp đã đến, và người tài xế chính khởi động chiếc xe.

Từ Đường vành đai 4 phía Bắc, vòng qua đường cao tốc Bắc Kinh-Thành Đô, mất khoảng một giờ để đến Khu thắng cảnh hồ Yên Kỳ.

Lớp trưởng đã đặt trước homestay.

Đến nơi, mọi người mới biết cái gọi là homestay thực chất là một căn biệt thự lớn nằm ẩn mình giữa những hàng cây xanh mướt.

Một tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây màu trắng cao tới bốn tầng,

Thái Phong Dương kinh ngạc nói: "Lớp trưởng, tiền chúng ta góp lại làm sao đủ để ở một căn biệt thự lớn thế này?

Thích Kiều nhìn thấy lớp trưởng cười nhìn Tạ Lăng Vân, mới trả lời: "Đừng lo lắng, đang mùa ưu đãi nên rẻ lắm."

Sau khi chia phòng, lớp trưởng bảo mọi người lên lầu, tập hợp trong nửa giờ và cùng nhau đi đến hồ nước.

Vu Tích Nhạc cõng trên lưng một chiếc máy ảnh và một chiếc máy quay video BMD, Thích Kiều dứt khoát vứt chiếc máy ảnh không gương lật của mình để giúp Vu Tích Nhạc chia sẻ trọng lượng, khi cô ấy cần sử dụng thiết bị thì cũng có thể dùng ké.

Căn phòng dành cho các cô gái nằm trên tầng ba với tầm nhìn đẹp nhất.

Thích Kiều vào mùa hè dễ đổ mồ hôi, và sau khi di chuyển lên xuống, cô cảm thấy cả người nhớp nháp.

Cô định đi tắm trước khi tới gặp mọi người.

Vu Tích Nhạc xuống lầu trước.

Sau khi Thích Kiều tắm rửa xong, cô thay một chiếc váy màu xanh nhạt, mang theo một chiếc túi hình đám mây màu trắng kem, mở cửa chuẩn bị xuống lầu thì có người từ tầng bốn chậm rãi đi xuống.

Tạ Lăng Vân tựa hồ cũng là vừa tắm rửa xong.

Hắn thay quần áo khác, cầm trên tay chiếc máy ảnh cổ điển, vừa đi xuống nhà vừa lắp một cuộn phim mới tinh.

Tạ Lăng Vân nghe thấy thanh âm, ngẩng đầu.

"Tại sao còn chưa đi?" Hắn hỏi.

Thích Kiều nói: "Em mới tắm rửa qua loa xong."

Tạ Lăng Vân đi đến bên cạnh cô, bước chân hơi dừng lại, nói "Đi thôi", đợi cô bước cùng nhau, sau đó cả hai xuống lầu.

"Em tưởng anh không mang theo quần áo gì hết?"

Tạ Lăng Vân tùy ý nói: "Trên lầu có."

Thích Kiều dừng một chút: "Nhà này là..."

Tạ Lăng Vân không có ý định che giấu, nói: "Nhà anh."

Thích Kiều: "..."

Đại thiếu gia quả nhiên là Đại thiếu gia.

Có resort ngay trước cửa, thảo nào chỉ bầu phiếu đi xem phim.

"Còn không đi?"

Ngay lúc cô đang sững sờ, Tạ Lăng Vân thúc giục.

"Dạ, em tới đây."

Khi hai người bước ra khỏi biệt thự, liền nhìn thấy phong cảnh hồ Yên Kỳ giữa núi rừng xa xa, non xanh nước biếc, tựa như tiên cảnh nơi trần gian.

Thích Kiều vừa nhìn đã bị mê hoặc, không phát hiện bước chân của người đi bên cạnh dần dần chậm lại, thậm chí còn tụt lại phía sau cô vài mét.

Khi cô giật mình quay lại nhìn, chỉ thấy Tạ Lăng Vân đang chỉ vào cô với chiếc máy ảnh trong tay, chụp nháy một cái.

Sợ hiểu lầm, quanh co lòng vòng hỏi: "Anh chụp em à?"

Tạ Lăng Vân nói: "Em là nhân vật chính."

Thích Kiều nhấp môi dưới, không cự tuyệt, chuyển đề tài: "Là loại máy ảnh Olympus om-1 à?"

"Ừm." Tạ Lăng Vân nạp phim, tháo dây đeo máy ảnh quấn quanh cổ tay, đưa qua, “Thử xem?”

Phong cảnh xung quanh hồ Yên Kỳ thật dễ chịu, giữa hè nên tràn ngập màu xanh rền.

Thích Kiều nhận lấy, hướng máy ảnh về hàng cây phía xa và nhấn nút chụp.

Khi còn bé, lần thứ nhất nhìn thấy camera là một cỗ máy khá thô sơ mà ba ba tặng,

Thích Kiều đã sử dụng chiếc máy ảnh thô sơ đó để chụp ảnh vô số người đi bộ và phong cảnh xung quanh.

Thời đại kỹ thuật số từ lâu đã nuốt chửng toàn bộ thị trường điện ảnh.

Nhưng cô vẫn thích sử dụng phim nhựa hơn.

Thích Kiều trong lúc nhất thời đắm mình trong đó, chụp vài bức ảnh phong cảnh, đột nhiên nhận ra rằng kết cấu của phim rất phù hợp để chụp ảnh chân dung.

Cô ấy quay sang một bên, nhắm ống kính vào ngay người bên cạnh, lại không nghĩ rằng Tạ Lăng Vân cũng đúng lúc nhìn vào máy ảnh.

Ngay cả bản thân Tạ Lăng Vân dường như cũng không kịp phản ứng lại.

Hắn giơ tay chặn máy quay của cô: "Đừng tự tiện chụp người khác như vậy chứ, Thích đạo, em còn chưa hỏi anh có muốn hay không?"

Thích Kiều buông xuống camera, từ đáy lòng nói: "Anh rất ăn ảnh."

Tạ Lăng Vân cười: " Vớ vẩn."

Thích Kiều: "..."

"Vậy em có thể... Chụp anh không?" Thích Kiều lại hỏi.

"Có tiền cát-xê không?"

" Được, nếu không quá đắt thì em trả được."

" Thật đáng tiếc, " Tạ Lăng Vân nhướng mày và nói, "Giá của anh rất đắt đấy, Thích đạo."

Thích Kiều hôm nay táo bạo hơn mọi khi, cô ấy kiên trì muốn ghi lại hình ảnh của hắn trong máy ảnh của mình.

Cô hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Tạ Lăng Vân hiếm thấy dừng lại một chút, trong chốc lát đuôi mắt hơi nhướng lên, hắn còn chưa nói giá đã thỏa hiệp: "Được rồi, miễn phí, nể tình chúng ta là..."

Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta là bạn học."

Thích Kiều ngạc nhiên rồi vui vẻ, lùi lại mấy bước, chỉnh độ nét ở khoảng cách thích hợp nhất.

Gọi tên Tạ Lăng Vân, ngay khi hắn quay sang nhìn về phía cô, đè xuống nút chụp.

Vẫn cảm thấy chưa đủ, thay đổi góc độ và bối cảnh, chỉ đạo Tạ Lăng Vân đứng dậy theo yêu cầu và chụp thêm vài bức ảnh.

Tạ Lăng Vân thấy cô còn định chụp thêm, nhanh miệng hô ngừng,

"Thích Kiều Kiều, anh sắp biến thành cá khô rồi đó em."

Lời vừa dứt, một tiếng huýt dài nhẹ nhàng vang lên sau lưng hai người.

Thích Kiều quay đầu nhìn lại, không ngờ lại nhìn thấy cô gái có chiếc xe sang G-class mà cô đã nhìn thấy ở cổng trường lúc trước.

Trang phục của cô ta hôm nay còn bắt mắt hơn ngày hôm đó nhiều.

Trên mái tóc đen nhuộm vài sợi màu tím khói, tết

ba bốn bím tóc mảnh giấu ở phía trong. Mặc áo crop top có dây, một đôi chân thon dài trắng ngần lộ ra dưới chiếc váy jean ngắn.

Cô ta mỉm cười nhìn qua, ánh mắt tập chung vào Thích Kiều.

Thích Kiều không biết làm thế nào để mô tả cái nhìn đó,

Hình như mang theo vẻ... hóng hớt.

" Đã hứa giới thiệu bạn gái cho tôi trước rồi mà cậu lại đi ăn mảnh một mình thế này." Nữ sinh nói.

Thích Kiều: "...?"

Gì vậy trời, cô ta vừa nói là, bạn gái?

Thích Kiều sững sờ đứng đó, cô còn chưa kịp phản ứng, đã có người nhẹ nhàng kéo cổ tay cô, Tạ Lăng Vân nghiêng người đứng ở trước mặt cô.

"Tôi đáp ứng cậu lúc nào." Tạ Lăng Vân nói.

Hắn lại nói tục, giọng điệu giống như nói chuyện với Hạ Chu, Trương Dật và Thái Phong Dương.

Phó Khinh Linh bước về phía trước, muốn bỏ qua Tạ Lăng Vân và nhìn rõ Thích Kiều.

Nhưng đã bị người chặn lại.

Cô ta bước sang trái một bước, Tạ Lăng Vân cũng bước theo sang trái.

Phó Khinh Linh tức giận: "Giấu gì kỹ thế, sợ tôi cướp đi à?"

Thích Kiều sững sờ ló đầu ra từ phía sau Tạ Lăng Vân, tò mò nhìn cô gái trước mặt.

Phó Khinh Linh mỉm cười với cô, nháy mắt đưa tình: " Xin chào."

Tạ Lăng Vân im lặng cúi đầu, ấn đầu của Thích Kiều ra sau. Cảnh cáo một câu: " Mặc kệ cậu ta đi."

Thích Kiều: "Dạ."

Phó Khinh Linh: "Hừ."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thiếu gia của chúng ta có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, nhưng hắn thậm chí còn chẳng nhận ra điều đó (ai, lập flag. Jpg)