Chương 34

“Là đàn anh mới quen, không phải bạn trai.” Thích Kiều rất nhanh giải thích.

Trương Dật giống như một phóng viên thực thụ: “Có thật không?”

Thích Kiều gật đầu: “Tôi lừa các cậu làm gì.”

Thái Phong Dương nói tiếp: “Vì chúng tôi phải làm cho lão Tống hết hy vọng, nếu thật sự không phải bạn trai, nhưng vẫn có khả năng trong tương lai.”

Giọng anh ta đùa bỡn, Tống Chi Diễn đi theo một bên cũng bất đắc dĩ cười.

Trong bốn người, chỉ có Tạ Lăng Vân, vẫn gương mặt lạnh lùng, giống như là ai thiếu anh 800 vạn.

Ánh mắt cố định ở trên người Thích Kiều, không hề di chuyển phân nửa.

Trong bóng đêm thâm trầm, lúc ấm lúc lạnh, trong gió mang theo chút hơi lạnh của mùa xuân.

Sự lạnh lùng dường như ngự trị trên người anh.

Thích Kiều vốn đã rất buồn ngủ, Tống Chi Diễn cũng ở đó, cô không ở lại lâu, sau khi chào tạm biệt, rất nhanh xoay người, cà thẻ vào cửa.

Chuyện này cô rất nhanh quên đi, nhưng không nghĩ tới, trong buổi tự chọn về xã hội tâm lý học vào buổi tối thứ sáu, lần nữa cùng Tạ Lăng Vân gặp lại.

Anh thậm chí còn không bước vào lớp học.

Vài phút trước, với hai ba câu lời nói, Anh khiến cho bạn học ngồi bên cạnh Thích Kiều nhường chỗ, tự chính mình ngồi vào chỗ đó.

Thích Kiều nghi hoặc mà nhìn Anh một cái.

Tạ Lăng Vân nhướng mày nhìn cô, tùy tiện nói: “Tối qua ai đưa em trở về?”

Thích kiều: “…”

“Đã nói là một vị đàn anh.”

“Vị đàn anh nào?”

“Anh không quen biết đâu.”

Tạ Lăng Vân suy luận cẩn thận: “Đàn anh của em còn không phải là đàn anh của anh? Không nói làm sao biết anh có biết hay không.”

Thích Kiều: “…”

Có vẻ như…… Cũng đúng.

Vì vậy cô liền xít lại gần mấy phần, thấp giọng nói: “Giang Hoài, anh ấy là học trưởng của khoa biểu diễn, đã tốt nghiệp, diễn qua mấy bộ kịch, anh chưa có xem qua thì khả năng chắc không quen biết anh ấy là ai đâu.”

Tạ Lăng Vân không lên tiếng.

Thích Kiều cho rằng anh đã biết tên, nên không có việc gì.

Quay lại mở vở ra và sắp xếp lại kế hoạch trên lớp trước.

Qua vài giây, sau khi liếc thấy một bức ảnh quen thuộc trên màn hình điện thoại của Tạ Lăng Vân.

Cô ngừng một lát: “Anh tìm Giang Hoài trên baidu làm cái gì?”

Tạ Lăng Vân như không có việc gì xảy ra đem điện thoại di động úp ngược màn hình lại, đồng thời nói: “À, nhìn xem trông như thế nào.”

Thích Kiều: “…”

Cô cúi đầu, tiếp tục sửa sang lại ghi chú.

Một bên, Tạ Lăng Vân sau khi xem dáng dấp của người ta như thế nào xong, thân hình hơi nghiêng sang một bên, cánh tay phải đặt trên mặt bàn, chống đỡ thái dương, cả người đều hướng về phía cô.

“Thích Kiều Kiều.”

“Hửm?”

Tạ Lăng Vân tạm dừng ba giây, chờ Thích Kiều tò mò ngẩng đầu, nhìn về phía chính mình, mới mở miệng.

Gần như mê hoặc một câu: “Cho anh một lần làm nữ chính.”

Thích Kiều không phản ứng lại kịp, càng không xác định anh ta nói sau ba chữ: “Nữ chính?”

Tạ Lăng Vân gằn từng chữ một, nói: “Học kỳ này có bài tập quay phim, anh muốn em, làm nữ chính của anh.”

Thích Kiều bụng đầy nghi hoặc mà nhìn Anh.

“Không muốn?”

Thích Kiều như cũ không quá cự tuyệt, ở trước mặt Anh cũng rất thẳng tAnh: “…… Không quá nguyện ý.”

Tạ Lăng Vân mở điện thoại ra, mở ra QQ: “Kịch bản anh đã gửi cho em, xem xong lại nói cho anh đáp án.”

“Vì cái gì muốn em diễn?” Thích Kiều không rõ ý đồ của Anh, đây là bài tập quan trọng nhất của cuối học kỳ, không phải trò đùa, “Em là người của khoa biểu diễn…Em cũng không phải không quen thuộc.”

“Xem xong kịch bản em sẽ biết.” Tạ Lăng Vân nói, “Ngoại trừ em ra, không có người nào thích hợp.”

Anh dừng lại, ném ra một miếng mồi béo bở trước mà không người nào cưỡng lại được: “Nữ chính của anh, thù lao đóng phim rất cao, Thích Kiều Kiều.”

Thích Kiều thăm dò: “Anh cấp cho em bao nhiêu?”

Tạ Lăng Vân không chút do dự: “Em muốn bao nhiêu, anh cho bấy nhiêu.”

Thích Kiều: “…”

Đại thiếu gia phá của.

Anh nói xong, liền đứng dậy, trước khi bước, còn nói: “Cái này kịch bản, em không đáp ứng, anh cũng sẽ không tìm người khác.”

Anh giống như phải đi.

Thích Kiều theo bản năng mà giơ tay, kéo ông tay áo sơ mi của Anh lại: “Lập tức đi học.”

Tạ Lăng Vân quay đầu lại, Anh ta cười một tiếng : “Anh không chọn môn học này.”

“Vậy là anh…đặc biệt tới đây để nói với em về bài tập làm phim ngắn

“Không phải.” Tạ Lăng Vân phủ nhận, tiếp đó mặt không thay đổi nói, “Anh tới tìm em, là vì muốn hỏi em, tối hôm qua thằng đàn ông kia rốt cuộc con mẹ nó là ai.”

Anh dừng lại, khom người, cúi đầu, trước khi đi, vẻ mặt nghiêm túc mà nói với Thích Kiều “Thôi miên” nói: “Không có con mẹ nó, em không nghe thấy.”

Thích kiều: “…”

Tối hôm đó, Thích Kiều đã dành nửa giờ để đọc kịch bản của bộ phim ngắn.

Ở đâu đó, cô dường như đã hiểu được ý câu nói của Tạ Lăng Vân Vận “Ngoại trừ em ra, không có ai là phù hợp hơn cả.” ,rốt cuộc là có ý gì.

Ngay cả chính cô sau khi đọc kịch bản, đều cảm thấy, nhân vật trong câu chuyện, có khi cũng có một tâm hồn giống mình.

Cô thực sự rất cảm động.

Có thể vẫn còn do dự, cô chậm chạp chưa trả lời anh.

Mãi đến cuối tháng tư, chính cô đã tự quay tất cả các cảnh quay cho bài tập phim ngắn của riêng mình, chỉ còn lại phần xử lý hậu kỳ.

Tạ Lăng Vân vẫn không có vẻ gì là nóng vội.

Thích Kiều làm cái gì, đều thích lên kế hoạch trước tiên.

Cô dành nhiều thời gian cho mình để sáng tác đầy đủ hậu kỳ.

Sau hai học kỳ làm bài tập, tất cả số tiền cô tích góp được khi đi làm thêm trong hai năm đều đã tiêu hết.

Kỳ nghỉ hè này, cô dự định đi tìm một số công việc làm thêm, hai ngày trước đã đặt xong quảng cáo chụp.

Vào đầu tháng năm, Tạ Lăng Vân vẫn chưa bắt đầu quay phim.

Cả khoa đã không có người còn dừng lại ở giai đoạn sáng tác kịch bản.

Mỗi khi giáo viên ở trong giờ học hỏi tiến độ của mọi người, Tạ Lăng Vân theo thường lệ mà nói câu kia, kịch bản vẫn còn chưa viết xong.

Chỉ có Thích Kiều biết, kịch bản mà anh đưa cho cô sớm đã hoàn thành.

Vào ngày cuối cùng kết thúc môn học đó, cô tìm được Tạ Lăng Vân, hỏi: “Còn chưa viết xong?”

Tạ Lăng Vân vẫn là câu nói kia: “Chưa.”

Thích Kiều do dự nhiều lần, nói: “Trước thứ sáu tuần này, nếu anh vẫn không viết xong lời thoại, thì…Em đáp ứng anh quay phần kịch bản kia trước.”

“Thật?”

“Thật.”

Tạ Lương Vân gật đầu một cái: “Vậy anh đặt vé.”

“Cái gì vé?”

“Em không cần chờ tới thứ sáu, anh viết xong rồi.” Tạ Lăng Vân khẳng định chắc cAnh, lại đáp, “Đương nhiên là đặt vé máy bay đi tới bờ biển rồi, không phải em đã xem qua kịch bản rồi sao, bối cảnh xảy ra ở bờ biển vào mùa hè mà.”

Hiệu suất làm việc của Tạ Lăng Vân rất cao, ngày hôm sau, liền gửi lịch trình quay cho Thích Kiều.

Thích Kiều có cảm giác như cô đã bị anh lừa một cách thân không biết quỷ không hay.

Những chiêu này vừa đe dọa vừa dụ dỗ, đối với cô quá hiệu quả.

Thích Kiều không còn lựa chọn nào khác.

Tạ Lăng Vân đã chọn địa điểm quay ở thành phố Bắc Hải.

Chỉ sợ cũng chỉ có anh, chụp cái chương trình học bài tập, có thể kéo dài 2500 km từ Bắc vào Nam, không quan tâm chi phí sẽ tổn hại bao nhiêu.

Đến ngày xuất phát, Thích Kiều ở cổng trường chờ đợi tập họp như đã định.

Cô mang theo vali, đến hẳn trước mười phút, thế mà Tạ Lăng Vân càng đến sớm hơn và đã đợi sẵn ngoài cổng.

Vào giữa tháng năm, Bắc Kinh đã sớm vào mùa hè.

Cảnh sắc đều vô cùng nóng.

Tạ Lăng Vân nghiên người dựa vào thân xe màu đen, với màu trắng T ngắn bên ngoài, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt tay ngắn, cùng với chiếc quần thể thao màu trắng, giày thể thao màu xanh và trắng, và tất bao quanh xương mắt cá chân mỏng nổi bật.

Gió lay động vạt áo, anh nhìn thấy Thích Kiều, tháo tai nghe ra và nhìn sang.

Thích Kiều lúc này mới phát hiện, trên ngực áo sơ mi của anh, có ghim một con vật nho nhỏ, con chó đực lông xù, không phân rõ là Bichon Frise hay Maltese.

Khi cô đến gần, Tạ Lăng Vân đứng thẳng, cất vali của cô trước, sau đó mở cửa ghế phụ, hất cằm.

“Đi thôi.”

“Những người khác đâu? Còn chưa tới sao.” Thích Kiều hỏi.

Tạ Lăng Vân chờ cô ngồi vào ghế phụ, cùm cụp một tiếng khép lại cửa xe.

Anh không nhúc nhích, vẫn đứng ở bên cạnh ghế phụ.

Nghe thấy câu hỏi nay, Anh chống tay lên cửa kính xe, hơi khom người, cúi đầu, cười nói: “Không có ai khác.”

Anh nói xong, sải bước vòng qua xe đầu, lên xe, một chân dẫm ga, màu đen việt dã rất nhanh rời khỏi đường trường học, lái xe về phía bắc dọc theo đường trường học.

Cảm giác bị lừa dối càng thêm rõ ràng, Thích Kiều không khỏi nói: “Chỉ có hai người chúng ta, làm sao quay xong cảnh được?”

Tạ Lăng Vân bật âm nhạc trên xe lên, đó là《 viên du hội 》.

Lời ca tiếng hát, em đứng ngược nắng to, chỉ muốn vì em mà che dù.

Anh dùng một tay lái, đánh sang phải hai lần, xe rẽ vào vành đai bốn phía Bắc, buông tay, liếc mắt nhìn Thích Kiều một cái.

Vừa quay đầu, thấp giọng nói: “Em muốn người khác làm gì, cản trở.”

Tim Thích Kiều đập thình thịch, nhưng biểu hiện bên ngoài không thành thật như nhịp tim của cô ấy.

“Tạ Lăng Vân”, nàng nắm chặt dây đeo túi, cách thật lâu mới nhẹ giọng nói, “Em chính là quá dễ lừa gạt, mới bị anh lừa.”

Tạ Lăng Vân “Ừ” một tiếng, thẳng tAnh thừa nhận: “Ai làm em ngoan.”

-

Chuyến bay đến sân bay Bắc Hải lúc 4 giờ chiều.

Tạ Lăng Vân đã đặt xong phòng khách sạn từ sáng sớm, thậm chí ngay cả những người phụ trách quay phim ngắn, các loại dụng cụ thiết bị, đều được thuê từ công ty cho thuê thiết bị nhϊếp ảnh địa phương.

Anh mang theo máy quay phim của mình.

Đến đêm, cảnh đêm đầu tiên được quay.

Thích Kiều đã sớm nhớ kỹ lời thoại trong lòng, ngay cả khi cô không phải là đạo diễn hay là một diễn viên, cô cũng vô cùng chuyên nghiệp.

Nàng vốn cho rằng thật cũng chỉ có bọn họ hai người.

Đến phim trường mới biết được, không biết từ khi nào Tạ Lăng Vân, đã mời bốn người, ánh đèn, thu âm, trang điểm, cùng với một người quản lý hiện trường kiêm trợ lý.

Quay phim bởi chính anh ấy.

Thích Kiều thay xong trang phục ra tới, mặc dù sớm đã xem qua kịch bản, nữ chính xuất hiện chỉ là là một học sinh trung học mười sáu tuổi, nhưng khi mặc bộ đồng phục học sinh vào người, cô vẫn không thích ứng được.

Thợ trang điểm chỉ đánh cho nang một lớp phấn nền mỏng, chỉnh sửa dáng lông mày ban đầu của cô, sau đó mới chọn màu son môi nhẹ, không biết qua bao lâu, người sau lưng đột nhiên mở miệng: “Chỉ như vậy, không cần tô son.”

Thích Kiều ngẩng đầu, nhìn Tạ Lăng Vân trong gương.

Vẻ mặt suy tư, chỉ quá ba giây, anh ấy nói: “Tóc, buộc đuôi ngựa cao.”

Thợ trang điểm hoàn toàn làm theo yêu cầu của anh ấy.

Thích Kiều nghe vậy, đột nhiên nói: “Anh có phải hay không...”

Cô dừng lại một chút, có chút do dự.

Tạ Lăng Vân cúi đầu lật trang phân cảnh kịch bản, phác thảo vài lần, nhìn qua phim trường, nhất thời thay đổi sắp xếp một ít cảnh.

Mặc dù giọng của Thích Kiều nhỏ, nhưng lời nói lại lọt vào tai anh rất chuẩn xác.

Tạ Lăng Vân cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: “Có phải hay không cái gì?”

“…… Có phải hay không anh đối với việc cột tóc đuôi ngựa có chút chấp niệm.”

“Cái gì chứ.” Tạ Lăng Vân không lời nói, “Anh lấy đâu ra chấp niệm.”

Thích Kiều “Ồ” một tiếng, không có cũng không sao, anh hung dữ cái gì.

Sau khi trang điểm xong, cô cầm lấy kịch bản đi tới cạnh Tạ Lăng Vân.

“Em đã sẵn sàng rồi.”

Ánh mắt Tạ Lăng Vân rời khỏi cuốn kịch bản, hơi dùng lại, rất nhanh chóng thu lại ánh mắt.

“Vậy bắt đầu đi.” Nói xong, anh dẫn đầu đi ra ngoài.

Thích Kiều cùng anh sóng vai, bỗng nhiên tò mò: “Anh thật sự không có viết khác kịch bản?”

“Không có.”

“Vậy nếu em không đáp ứng thì sao?”

Tạ Lăng Vân nói: “Vậy không giao.”

Thích Kiều: “…”

Anh tự nhiên cầm lấy kịch bản từ tay Thích Kiều, đi đến chỗ máy móc, tiện tay dời cái ghế để cho cô ngồi xuống.

Còn chính mình xách tới một cái ghế nhựa nhỏ, ngồi xuống trước mặt Thích Kiều.

Cho cô diễn thử.

Sức lĩnh ngộ của Thích Kiều vừa cao mà còn nhanh, Tạ Lăng Vân nói ra hiệu quả mà cô muốn, cô có thể hiểu lập tức ý của anh, cũng dễ dàng đạt được hiệu quả như mong muốn.

Từ bờ biển xa xa, thổi hơi mặn của gió biển tới.

Thích Kiều duỗi tay, nhẹ nhàng ấn lại làn váy đồng phục.

Tóc đuôi ngựa cũng bị gió thổi tung bay, tạo nên một độ cong mềm mại trên không trung.

Tạ Lăng Vân cầm bảng phân cảnh kịch bản đè lên đầu gối của cô, chặn lại hành động khinh bạc mà gió biển mang lại.

“Sẽ cần dùng đến đàn violon, cảnh xa chiếm phần lớn, đến thời điểm đặc biệt, anh sẽ dạy em một vài ngón đàn, dựa theo dây đàn là được.” Anh nói.

“Ừm.”

“Có khả năng đêm nay phải quay cả đêm, em có thể chứ?”

“Được.”

Tạ Lăng Vân ngước mắt, ngắm người trước mặt một cái, trong chốc lát thiếu chút nữa anh nghĩ mình đang bắt nạt một cô gái vị thành niên.

Ghế của anh thấp hơn nhiều, ngồi như vậy, trông Thích Kiều có chút cao hơn anh một ít.

Tạ Lăng Vân khẽ ngẩng đầu, xít lại gần cô, trong mắt chứa ba phần ý cười: “Thích Kiều Kiều, em sao lại nghe lời như vậy.”

“Bởi vì anh là đạo diễn mà.” Thích Kiều theo lý thường nói.

Nói xong, mới phát giác, giờ phút này, khoảng cách giữa bọn họ quá mức gần gũi.

Gió biển quyện với mùi hương chanh và húng quế bay thoang thoảng.

Lông mi của Thích Kiều khẽ run lên.

Cô rũ mắt, theo bản năng siết chặt đầu ngón tay vào làn váy trên đầu gối.

Tạ Lăng Vân tựa như đối với khoảng cách này không chút nhạy cảm nào, không lùi mà tiến tới.

"Có phải hay không anh bây giờ bảo em làm gì, em cũng đáp ứng?"

Anh dựa quá gần, đầu ngón tay của Thích Kiều đυ.ng phải chú cún bông trên ngực anh.

Theo bản năng mà sờ đầu chú cún.

“Em không phải ngu ngốc, chỉ có lúc diễn xuất mới có thể nghe anh.” Cô vụng về mà nói sang chuyện khác, “Đây là Bichon, hay Maltese?”

Tạ Lăng Vân cúi đầu, tháo chó nhỏ màu trắng xuống, đưa tới lòng bàn tay của Thích Kiều.

“Đây là con chó con Tạ Lăng Vân, cho em, em có muốn không?” Anh nói.

*** 34 ***