Chương 3

Ngao Quảng không hề nghĩ rằng bản thân đã bị đẩy tới nông nỗi này rồi nhưng Thiên Đình vẫn chưa có tính toán buông tha cho Long tộc.

Không bao lâu sau khi nhảy xuống Đông Hải, người từ Tiên giới liền đến bức Ngao Quảng dùng tu vi của chính mình hạ phong ấn xuống Long Cung, bằng không liền tiến hành tiêu diệt toàn bộ Long tộc. Phản kháng Thiên Đình chính là phản kháng Thiên Đế, Ngao Quảng không còn cách nào khác, đành phải tự cắt đứt long gân, phế bỏ một nửa tu vi cấp Long Cung hạ phong ấn trấn áp yêu thú.

Việc này bị y giấu đi, ngay cả với tộc nhân đều không có lộ ra. Cắt long gân đối với thân thể hao tổn cực đại, tình trạng như vậy y còn đang mang thai sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe hài tử, cho nên Ngao Quảng đem toàn bộ linh lực chẳng còn dư lại bao nhiêu đều cho trứng rồng trong bụng. Bởi vậy thân thể vốn là đã chịu thương nặng cũng không có được tĩnh dưỡng khôi phục kịp thời.

Sinh ngao Bính cơ hồ là muốn nửa cái mạng của y, thân là Long Vương, không thể để bộ dáng suy yếu cho người khác nhìn thấy, y một mình ở trong một cái huyệt động tối đen dưới đáy biển đem trứng rồng sinh ra. Trong cơn đau đớn, trong tâm trí Ngao Quảng vẫn đều là hình bóng người nọ, y vẫn luôn cưỡng bách chính mình không được hồi tưởng, nhưng cốt nhục trong bụng mang đến đau đớn mãnh liệt khiến y không cách nào không nghĩ tới người kia.

Sau khi sinh hạ trứng rồng, Ngao Quảng vừa nhìn liền biết đứa nhỏ này sẽ không khỏe mạnh, cũng phải, ngay cả với thân thể hiện tại của y hiện giờ hóa hình người cũng đã thực cố sức, có đem toàn bộ linh lực cấp cho hài tử chỉ sợ cũng là không đủ.

Hài tử như vậy khi ấp nở ra ở trong tộc sẽ khó thành nhân tài kiệt xuất, phải chấp nhận bồi chính mình tại Long Cung bị giam giữ cả đời sao?

Y nào nhẫn tâm như thế?

Cho nên y ủy thác Thân Công Báo thay mình cướp đi linh châu, còn bản thân đem trứng rồng ngậm ở trong miệng, đợi khi tìm được linh châu sẽ nở ra.

So với việc thay đổi số phận cho Long tộc, y phần nhiều chỉ là xuất phát từ tư tâm, y muốn cho Ngao Bính thoát khỏi vận mệnh của Long tộc, rời đi khỏi cái l*иg giam Long Cung này.

May mắn là linh châu thành công bị cướp đi. Không chỉ bù đắp Ngao Bính bẩm sinh không đầy đủ, linh châu còn cho Ngao Bính thân thể khỏe mạnh cùng linh lực sung túc.

Linh châu là thiên mệnh sở quy (thuận theo ý trời), nói như vậy Ngao Bính dù có long mạch cũng sẽ được Thiên Đình tán thành, sẽ không giống chính mình bị cầm tù tại Long Cung đi.

Chỉ là... tính tình Ngao Bính sao lại giống y thế này?

Hài tử, quá ôn nhu cũng không phải là chuyện tốt.

Nhưng sao y nỡ lòng trách cứ được đây? Hài tử chính là toàn bộ thế giới của y.

Ngao Quảng vẫn còn nhớ kỹ rõ ràng, kể từ sau khi y rời Thiên Đình nhảy xuống Đông Hải, lần đầu tiên mỉm cười chính là một khắc kia thấy Ngao Bính mở mắt .

"Ngươi biết không? Nhi tử chúng ta sinh ra, nó tên Ngao Bính."