Chương 4

Nghe được tin Ngao Bính cùng Ma hoàn kia cùng nhau chịu thiên kiếp, Ngao Quảng ban đầu còn có thể làm bộ bình tĩnh, nhưng sau khi tất cả mọi người rời khỏi, trước mắt y liền tối sầm, toàn thân vô lực mà từ trên cột đá ngã xuống.

"Ngao Bính... Ngao Bính..." L*иg ngực y đau như đang bị ai xẻo từng khúc.

Tại sao lại như vậy... Vì cái gì...

Suy sụp, y hoàn toàn chẳng màng lời thề trước kia, từ trong yết hầu phát ra một tiếng gầm bi thống, rít gào hướng mặt biển phóng lên.

Y không tin Ngao Bính cứ như vậy chết đi, nếu chỉ còn một tia hồn phách, y cũng phải tìm trở về!

Thiên binh thiên tướng ở trên người y hạ chú, chỉ cần y rời đi Long Cung thì chú ngữ sẽ có hiệu lực trực tiếp tổn thương nguyên thần của y. Ngao Quảng ráng chịu đựng xông lên trên trời, giây tiếp theo khi hóa thành hình người liền đột nhiên phun ra một búng to máu tươi. Y dùng cổ tay áo lau một phen, lảo đảo mà cưỡi mây hướng về Trần Đường Quan.

Dùng hết sức thân thể đem hồn phách Ngao Bính từ trong tay Thái Ất Chân Nhân đoạt về, Ngao Quảng đem long châu nhổ ra, dùng long châu che chở hồn Ngao Bính, cẩn thận mà ôm vào trong ngực.

"Có phụ vương ở đây, phụ vương mang ngươi trở về." Y đối với bảo bối trong lòng ngực ôn nhu nói.

Nhưng vào lúc này, trên trời liền phát ra một đạo quang mang chói mắt.

"Ngao Quảng, ngươi khi đó thề sẽ vĩnh viễn không ra khỏi Long Cung, để Thiên Đình tin tưởng Long tộc ngươi, nhưng hôm nay ngươi đã phá hư ước định, hậu quả phải gánh chịu ngươi hẳn cũng biết?"

Ngao Bính ở trong l*иg ngực Ngao Quảng kinh hãi, "Phụ vương, đây là có chuyện gì! Hài nhi vì sao chưa bao giờ nghe nói!"

Ngao Quảng rưng rưng nhìn Ngao Bính ở trong long châu, nở nụ cười, "Phụ vương đi nhận tội, ngươi phải sống thật tốt."

Sau đó y dùng chút linh lực cuối cùng cấp long châu hạ hộ chú, cởϊ áσ ngoài bao lấy long châu đang che chở ngao Bính ném vào trong biển sâu. Pháp lực hạ trên long châu có thể mang theo Ngao Bính trở lại Long Cung.

Lưu luyến không rời mà nhìn long châu chìm vào sóng biển, Ngao Quảng nhắm mắt lại, hóa thành hình rồng, đem thiên binh thiên tướng đang đuổi theo đánh lạc sang một hướng khác.

Ngao Bính sao có thể không biết đã phát sinh chuyện gì, cậu ở trong long châu tê tâm liệt phế mà khóc kêu, nhưng dùng đủ mọi biện pháp cũng phá không được bảo hộ của long châu.

Phụ vương thoạt nhìn cũng biết đã bị trọng thương, còn để long châu ly thể (rời khỏi thân thể), như vậy căn bản chống đỡ không được bao lâu...

Đều là bởi vì cứu cậu...

Thiên binh thiên tướng cũng không tính toán đem Ngao Quảng mang về Thiên Đình, bọn họ chỉ muốn gϊếŧ chết Long Vương, nếu Ngao Quảng chết, chẳng những Long tộc không có khả năng làm phản, mà còn có thể thả ra những yêu thú đang bị trấn áp dưới đáy biển kia, lợi dụng chúng áp chế uy phong của vị Thiên Đế thiên chân(hồn nhiên, ngây thơ) kia.

Ngao Quảng vốn đã bị chặt đứt long gân phế bỏ một nửa tu vi, long lân(vảy rồng) cứng nhất đã cho Ngao Bính làm Vạn Long Giáp, cưỡng ép lao ra khỏi Long Cung khiến nguyên thần bị hao tổn, ngay cả long châu còn lại để phục hồi linh lực cũng dùng bảo hộ Ngao Bính.

Đối mặt thiên binh thiên tướng đuổi gϊếŧ, y căn bản vô lực phản kháng, chỉ có thể nhận lấy cái chết. Mình đầy thương tích từ trên mây ngã xuống, y hướng bờ biển năm đó lần đầu tiên rời đi Đông Hải cùng người nọ tương ngộ (gặp nhau).

Y đã tinh bì lực tẫn (sức cùng lực kiệt), một lần nữa phun ra một búng máu. Khi biến thành hình người một thân bạch y cơ hồ đều bị nhiễm huyết đỏ, mái tóc dài ở trong gió biển tung bay.

Bên tai tựa hồ còn có thể nghe được Ngao Bính khóc lóc kêu y "Phụ vương", thật là cái đứa nhỏ ngốc...

"Ngao Quảng..."

Tựa hồ còn nghe được một cái thanh âm khác, từ xa đến gần, khiến y cảm thấy như đang ở trong mộng.

"Ngao Quảng..."

Thanh âm thực quen thuộc...

"Ngao Quảng!!!"

Có người ôm chặt lấy y, Ngao Quảng ý thức mơ hồ mà giương mắt, khó có thể tin mà nhìn người trước mặt, chỉ một cái nhìn thoáng qua nước mắt bỗng chốc òa ra như vỡ đê, ngay sau đó y mất đi ý thức.

Mặc kệ có phải ảo giác hay không, trước khi chết còn có thể liếc mắt nhìn ngươi một cái, thật tốt...