Chương 15: Phiên ngoại 3

Thiên Đế là tam giới chí tôn, tu không ít bí thuật, trong đó có một phép là có thể thông qua đồ vật đọc ký ức. Nếu đúng là viên châu hổ phách vẫn luôn được Ngao Quảng mang ở trên người, hắn liền có thể thông qua nó mà biết được sau khi Ngao Quảng rời đi Thiên Đình nhảy xuống Đông Hải rốt cuộc đã trải qua những sự tình gì.

Thuật pháp này yêu cầu không ít linh lực, Thiên Đế từ khi tu luyện được thuật pháp này cũng chưa từng sử dụng, nhưng nếu là vì Ngao Quảng, hắn nguyện ý.

Thiên Đế ngồi xuống bên cạnh Dao Trì, nhắm mắt lại vận chuyển linh lực, bắt đầu thông qua viên châu hổ phách nho nhỏ tiến vào ký ức Ngao Quảng. Ở trong trí nhớ, hắn chỉ là một người ngoài đứng xem.

Hắn nhìn thấy Ngao Quảng đứng tại vách đá bên vực biển, đối mặt thiên binh thiên tướng từng bước bị ép sát, thần sắc thê lương, hai mắt vô thần.

"Vì Long tộc, ta sẽ theo ý các ngươi, ta đều có thể cắt long gân, dùng tu vi phong ấn Long Cung, chỉ là... Các ngươi đừng có mơ nghĩ rằng ta tin những lời này là chính miệng hắn nói, ý chỉ như vậy đối với ta, ta tuyệt không tin tưởng." Ngao Quảng môi tái nhợt nhếch lên, cười đến dị thường thê mỹ (thê lương mà đẹp).

Thiên Đế nghe được ngẩn ra, trái tim không kịp phòng bị đột nhiên như bị ai đánh phải.

Ngao Quảng luôn tin hắn... Hắn cho rằng Ngao Quảng ít nhất sẽ có một chút oán hắn, hóa ra là chưa bao giờ sao...

Xem đến những ký ức kế tiếp, Thiên Đế vô số lần chỉ muốn nhắm mắt lại, trong lòng lần lượt là tự trách cùng áy náy. Hắn nhìn Ngao Quảng dù bị thương, nhưng bóng lưng vẫn trước sau quật cường thẳng tắp. Sau khi cắt đứt long gân, Ngao Quảng suy yếu đến sắc mặt trắng bệch, không bao lâu ngay cả hình người cũng không duy trì được.

Thời gian trong ký ức trôi qua thật sự mau, Thiên Đế nhìn Ngao Quảng ở trên cột đá ngủ thật lâu bỗng một ngày đột nhiên một mình tránh đi tộc nhân, hóa thành hình người trốn ở trong một cái huyệt động, lúc này đã là hai tháng sau thời điểm y cắt đứt long gân, cũng là lần đầu tiên y hóa hình người kể từ khi đó.

Hình rồng nhìn không ra biến hóa gì lớn, nhưng một khi hóa ra hình người liền đem Thiên Đế dọa sợ.

Hắn chưa từng có gặp qua bộ dáng Ngao Quảng gầy yếu tiều tụy như vậy, cả người đều gầy đi một vòng, sắc mặt trắng đến dọa người, ngay cả đứng cũng không vững, ngay lập tức đuôi rồng liền từ phía dưới áo choàng lộ ra, y đã không thể duy trì hoàn toàn hình người. Ngao Quảng duỗi tay vuốt bụng nhỏ, cong lưng nôn khan một trận.

Vô lực mà dựa vào trên vách đá, Ngao Quảng cố hết sức mà thở phì phò, đột nhiên rơi lệ, "Vì cái gì... Ta còn không thể quên được ngươi? Không chỉ có không thể quên được, ta còn mang thai..." Ngao Quảng cuộn người thành một đoàn, ôm bụng khóc đến ngày càng lợi hại.

Ngao Quảng chưa từng có ở trước mặt hắn khóc, Thiên Đế nhìn Ngao Quảng khóc đến run rẩy, nước mắt ngăn không được mà rớt xuống.

Nếu khi ấy hắn đến nhìn y dù chỉ một lần, Ngao Quảng cũng không đến mức một mình thừa nhận này hết thảy thống khổ này. Hắn rốt cuộc đã làm gì! Cư nhiên sinh ra ý nghĩ ấu trĩ cho rằng Ngao Quảng không muốn lưu lại bên cạnh hắn, không muốn gặp lại hắn...

Quá trình sinh sản, Thiên Đế cái gì cũng đều nhìn không thấy, Ngao Quảng ở trong một cái động không hề có chút ánh sáng nào sinh trứng, hắn chỉ có thể nghe được âm thanh cực lực đè nén của tiếng thở dốc thống khổ, đau đến mức tâm hắn như muốn vỡ ra.

Sau khi Ngao Quảng sinh hạ trứng rồng, phải đợi thật lâu linh châu mới đem Ngao Bính nở ra. Thời khắc Ngao Bính phá vỏ, linh quang lóng lánh, một tiểu long hóa thành tiểu anh hài. Ngao Quảng nhìn hài tử chậm rãi hạ xuống, long trảo khổng lồ định vươn ra đỡ, nhưng y nhìn móng vuốt sắc bén của chính mình chần chờ trong chốc lát, một tia bạch quang hiện lên, y hóa thành hình người một tay đem Ngao Bính ôm vào trong lòng ngực.

Tĩnh dưỡng hậu sản không tốt khiến Ngao Quảng vô cùng gầy yếu, không có đủ linh lực đem đuôi rồng giấu đi, trên người vảy rồng cũng như ẩn như hiện, hắn cẩn thận mà đem Ngao Bính ôm vào trong ngực, quay mặt đi nơi khác suy yếu ho khan vài tiếng rồi lại nhìn đến ngao Bính mở to đôi mắt xinh đẹp.

Ngao Quảng trong mắt xuất hiện ánh sáng, y mềm nhẹ mà vuốt mặt Ngao Bính, khóe môi lộ ra ôn nhu tươi cười.

"Ngươi biết không? Nhi tử chúng ta sinh ra, nó tên Ngao Bính."

Thiên Đế nhìn đến ngây người, trong cổ họng một trận chua xót. Ngao Bính lớn lên giống như Ngao Quảng, thật là đẹp mắt. Là phụ thân còn lại của hài tử, hắn cuối cùng cũng được nhìn thấy cảnh tượng hài tử của chính mình được sinh ra.

Thời khắc tiểu sinh mệnh mang huyết mạch của hai người bọn họ giáng sinh trên thế giới này hóa ra lại thần thánh mà mỹ hảo (tốt đẹp) đến vậy.