Chương 14: Phiên ngoại 2

Thiên Đế nghe nói gần đây Thiên Hậu bắt đầu kén ăn, trước kia mỗi cống phẩm y đều sẽ ăn một chút, còn hiện tại chỉ chuyên chọn những món có tác dụng mỹ dung dưỡng nhan. Hắn vô cùng cao hứng, nếu có thể đem Ngao Quảng dưỡng đến có da có thịt là chuyện tốt, đồng nghĩa việc hắn sủng tức phụ nhi rốt cuộc cũng có hiệu quả.

Nhưng hắn không nghĩ rằng Ngao Quảng thay đổi càng lúc càng lớn. Không chỉ kén ăn, còn thường xuyên thích mặc các loại y phục đẹp đẽ. Ngao Quảng trước kia cũng không trang điểm đã xinh đẹp trời sinh, chỉ cần một thân thường phục cũng có thể đẹp đến mức Thiên Đế ngắm không rời mắt. Hiện tại mỗi ngày một bộ quần áo không giống nhau, khi thì thuần tịnh khi thì diễm lệ, đem Thiên Đế mê hoặc mỗi ngày tâm thần đều kích động.

Dần dần, Thiên Đế đều không dám nhìn Ngao Quảng thật lâu, hai mắt nhìn nhiều sẽ nổi tâm tư, miệng khô lưỡi khô thân thể nóng lên.

Ngao Quảng lại càng ngày càng buồn bực, y dụng tâm biến mình trở nên thật xinh đẹp, những tại sao Thiên Đế lại chẳng chịu cùng y thân thiết? Sau khi sinh hài tử, y thật sự trở nên khó coi thế sao?

Hơn nữa thời điểm đi ngủ, Thiên Đế cũng không ôm y hôn y, thậm chí còn ngủ cách xa y một ít.

Có phải hay không bị hắn chán ghét? Ngao Quảng khổ sở mà thầm nghĩ Thiên Đế hiện giờ tu vi so với y đã cao hơn nhiều như vậy, sợ là sớm đã từ bỏ được du͙© vọиɠ thấp kém, đạt tới cảnh giới thanh tâm quả dục, bản thân làm những việc này có thể hay không làm Thiên Đế cảm thấy y quá đỗi dung tục?

Nhìn phu quân ngay cả khi ngủ cũng giữ khoảng cách với chính mình, y lén lút kéo ống tay áo hắn, đem góc áo nắm chặt trong lòng bàn tay. Ngao Quảng chua xót mà nhịn xuống nước mắt, hiện giờ bọn họ càng ngày càng giống thân nhân, quả thật tôn trọng nhau như khách trong nhà mới quan hệ của Thiên Đế Thiên Hậu, chỉ có mình y là không nghĩ như vậy. Y biết chính mình rất yêu người nam nhân này, so với nhiều năm trước vẫn mãnh liệt như thế. Khoảng thời gian chia lìa, y đem tình yêu của bản thân gắt gao đè dưới đáy lòng, thân phận Long Vương, chức trách trấn áp yêu thú, dưỡng dục ngao Bính vất vả cũng may giúp y không đến mức bị trăm ngàn tơ vương tra tấn đến điên cuồng, hiện tại khó khăn lắm trở lại bên Thiên Đế, y làm sao mà khắc chế được?

Thời điểm Thiên Đế đứng dậy, phát giác góc áo bị người túm chặt. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Ngao Quảng nghiêng người nằm bên cạnh, gắt gao nắm chặt góc áo của hắn trong tay, ngủ tựa hồ có chút không an ổn, mi tâm khẽ nhăn, khóe mắt có chút phiếm hồng.

Đột nhiên có một trận hô hấp dồn dập, Thiên Đế hoảng loạn mà ôm ngực.

Tình cảnh này, tựa như năm đó hai người ở bên trong sương khói mông lung của Dao Trì, bọn họ sau khi phiên vân phúc vũ, Ngao Quảng trong lúc hôn mê cũng nắm lấy tay áo hắn không buông như vậy. Khi đó đôi mắt Ngao Quảng còn bởi vì khóc mà sưng đỏ hơn hiện tại rất nhiều.

Loại tư vị vừa chua lại ngọt lan tràn khắp l*иg ngực, Thiên Đế trìu mến mà nhẹ nhàng hôn hôn khóe mắt Ngao Quảng.

Bảo bối à, ngươi làm sao có thể tốt đến vậy? Ta đây đã làm thượng thần, còn bị ngươi mê hoặc đến thần hồn điên đảo, ta sắp khống chế không được mất rồi.

Ngao Quảng bị hôn, mi tâm cũng giãn ra, y vô ý thức mà thả lỏng lực đạo trên tay, trở mình một cái rồi tiếp tục ngủ. Nhìn y nghiêng người, ánh mắt Thiên Đế dừng ở trên cổ Ngao Quảng đang lộ ra một hạt châu hổ phách màu vàng kim, ánh lên trơn bóng, Thiên Đế ánh mắt bỗng trở nên nhu hòa.

Đây là tiểu lễ vật mà hắn từ rất nhiều năm trước đưa cho Ngao Quảng, ngày đó hắn tu vi còn không cao, cũng tìm không thấy được món đồ gì quý hiếm, thấy hổ phách mang ý tứ tượng trưng cho nhiều lần trải qua thương hải tang điền (sự đổi thay thế sự với bao nỗi nuối tiếc, ngậm ngùi), hắn cảm thấy Ngao Quảng ở dưới biển hẳn là rất ít gặp qua loại đồ vật này, liền ở tại phiên chợ mua tặng cho Ngao Quảng.

Thực ra cũng chỉ là một vật nhỏ không quý báu cũng không thần lực, vậy mà Ngao Quảng cư nhiên vẫn luôn mang ở trên người.

Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, Thiên Đế thần sắc biến đổi, vươn tay cởi xuống viên châu hổ phách trên cổ Ngao Quảng, rồi xoay người rời khỏi tẩm cung.