Chương 16: Phiên ngoại 4

Thiên Đế phát hiện, từ sau khi sinh Ngao Bính, Ngao Quảng tươi cười hơn trước rất nhiều, đôi mắt cũng vì thế mà trở nên có thần thái hơn. Chỉ là hắn không hiểu vì sao ở sau khi Ngao Bính chào đời một đoạn thời gian rất dài, linh lực Ngao Quảng không ổn định đến mức đuôi rồng còn thu không nổi, cổ cùng mu bàn tay khắp nơi đều là vảy, ấy vậy mà chỉ cần thời điểm hài tử tỉnh y vẫn miễn cưỡng mà biến thành hình người ôm Ngao Bính.

Gầy đến mức da bọc xương, nhưng y ôm hài tử chẳng hề muốn buông tay, đút cho Ngao Bính ăn, tắm rửa, thay quần áo, chơi đùa, dỗ ngủ, tất cả đều là y tự tay làm lấy.

Cũng có tộc nhân nói Ngao Quảng đem tiểu điện hạ cho bọn họ ôm một cái, khuyên Long Vương đừng quá mệt mỏi, Ngao Quảng chỉ mỉm cười lắc đầu nói: "Ta không mệt."

Thiên Đế tức giận muốn dậm chân, Ngao Quảng sinh sản đã vất vả như vậy, còn một mình chăm sóc hài tử, thân thể hỏng thành cái dạng gì đều mặc kệ! Đợi lát nữa xem xong ký ức, thế nào cũng phải hảo hảo mắng y một phen!

Có một ngày, Tây Hải Long Vương Ngao Khâm tới Đông Hải long cung tìm Ngao Quảng, nhìn y đang dỗ hài tử, khó hiểu hỏi: "Quảng huynh, tiểu điện hạ vì sao còn nhỏ như vậy đã có thể hóa hình người?"

"Bính nhi là linh châu chuyển thế, tất nhiên là có chút đặc thù." Ngao Quảng cầm lấy vò sỏ nhỏ làm lục lạc, đùa với Ngao Bính để nhóc vươn tay nhỏ tới bắt, thấy Ngao Khâm vẫn có hoài nghi, đôi mắt rũ xuống nói, "Có chút chuyện huynh chỉ kể cho mình ngươi, đứa nhỏ này không phải là Long tộc thuần huyết, cho nên sẽ khác các ấu long khi còn nhỏ đều là hình rồng, hài tử ta mới sinh ra đã có hình người rồi."

Ngao Khâm là huynh đệ thân cận nhất của Ngao Quảng, nghe được lời này của y không nhịn được nóng nảy, "Huynh trưởng là bị hắn khinh nhục..."

"Cũng không phải." Ngao Quảng cười, "Không phải như ngươi nghĩ đâu, ta không có chịu ủy khuất."

"Thế vì sao huynh trưởng tiều tụy đến mức này còn không hóa về nguyên hình để tĩnh dưỡng, hình thái nửa người nửa yêu phải chăm sóc hài đồng này chẳng lẽ là bị hϊếp bức..."

"A Khâm ngươi suy nghĩ nhiều rồi, chẳng qua là ta thấy Bính nhi vẫn luôn không chịu hóa hình rồng, nếu không cẩn thận long trảo của ta sẽ làm da thịt non mịn của hài tử bị thương." Ngao Quảng nhìn Ngao Bính muốn đem vỏ sò bỏ vào trong miệng ăn, vội vàng duỗi tay ngăn lại.

Thấy Ngao Khâm vẫn là cau mày, Ngao Quảng tiếp tục nói: "Tu vi của ta đến đâu ngươi hẳn là biết rồi, chăm Bính nhi xong ta hảo hảo ngủ một giấc, thực mau là có thể khôi phục, chỉ là lần đầu tiên sinh trứng rồng, cơ thể ta không thích ứng được cho nên trông mới không tốt lắm, không có việc gì, đừng lo lắng."

Ngao Quảng tươi cười làm Thiên Đế lại cảm thấy lo lắng, y lúc nào cũng sẽ nói dối, tu vi đã phế đi một nửa còn lợi dụng đệ đệ chẳng biết gì để an ủi người ta. Ngao Bính là linh châu chuyển thế thì móng vuốt ngươi có thể làm nó bị thương sao? Nhìn kiểu gì cũng thấy là ôm hài tử đến nghiện cho nên chẳng muốn buông tay.

Trong suy nghĩ của Ngao Quảng, thực ra y cảm thấy hình rồng của mình đối với hình người của tiểu Ngao Bính thật sự quá chênh lệch, không thể hôn môi vuốt ve bảo bối đáng yêu, cho nên mới...

Ngao Bính lớn lên thực nhanh, tu vi cũng tăng ào ào, trổ mã nhìn càng thêm đáng yêu. Sau khi Ngao Bính lớn hơn một chút, Ngao Quảng mới thật sự không thường xuyên hóa hình người, còn ra vẻ uy nghiêm làm bộ dáng của một phụ thân nghiêm khắc, chọc đến Thiên Đế cười không ngừng. Ngao Quảng không còn kêu "Bính nhi" vô cùng ôn nhu thân thiết, mà đều là gọi cả tên lẫn họ "Ngao Bính", Thiên Đế nhìn ra được chính là Ngao Quảng sợ bản thân quá mức ôn nhu sẽ không dạy dỗ được hài tử. Chỉ có thể thông qua phương thức này ngăn chặn bản năng nhu hòa của y, quả thực đáng yêu không chịu được.

Có một đêm, sau khi Ngao Bính đã ngủ, Ngao Quảng bơi tới bên người hài tử, đã lâu rồi không hóa thành hình người, y duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ cái trán của ngao Bính, mỉm cười nói: "Ngươi sao lại lớn lên giống ta như vậy? Giống phụ thân còn lại của người thì tốt rồi, ta thực sự muốn gặp hắn."

Ngao Quảng trong mắt nhu hòa mà thê lương, mang theo nhàn nhạt tịch mịch cùng thâm trầm tưởng niệm.