Chương 44: Ngô hoàng vạn tuế (9)

Lâm Tầm dịch qua phía bên trái một chút, giành ra một vị trí, thân thiện hỏi: “Muốn cùng nhau không?”

Thần Hàn nhìn y một cái thật sâu, không nói gì bước qua y mà đi.

Lý công công theo giá run run rẩy rẩy đuổi theo.

Buổi tối ngày tiếp theo, ở chỗ cũ, Lâm Tầm đối diện với mặt trăng thực hiện động tác thu nạp.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư...... rồi ngày thứ bảy, rốt cuộc Thần Hàn chịu không nổi mà tìm Tô Tần.

“Tìm cách ngăn nó tiếp tục hoang đường.”

Tô Tần: “Ở tuổi của Nhị hoàng tử, khuyên bảo thường đi ngược lại.”

Mí mắt Thần Hàn run lên, “Tóm lại trẫm không muốn thấy nó xuất hiện ở đó nữa.”

Nhớ đến mỗi tối Lâm Tầm một mình đả tọa dưới ánh trăng, thân mình không nhúc nhích, Thần Hàn xoa xoa huyệt thái dương, “Nếu có cung tần nào bị dọa sợ thì biết nói như thế nào.”

Tô Tần rất là bình tĩnh: “Hoàng Thượng an tâm, chí ít các nàng sẽ không bị dọa ngất xỉu.”

Ngón tay đang ấn huyệt thái dương cứng đờ, Thần Hàn hiển nhiên là đang nhớ tới cái đêm Lâm Tầm gác đêm không vui nào đó.

Thấy sự tình đã tốt, Tô Tần nói tiếp: “Thần sẽ nghĩ cách dẫn dắt Nhị hoàng tử.”

Vào lúc nửa đêm, quả nhiên Thần Hàn không nhìn thấy Lâm Tầm nữa.

Hắn nghĩ không ra Tô Tần dùng phương pháp nào mà hiệu quả như thế, làm đứa con luôn không bớt lo này “ cải tà quy chính ’.

Vì thế, ngày hôm sau sau khi lâm triều hắn lại truyền cho Tô Tần ở lại.

Tô Tần trước sau như một không có biểu tình gì, “Vi thần vẫn chưa ngăn cản ý tưởng tu tiên của Nhị hoàng tử.”

Thần Hàn: “Nhưng tối qua nó không còn ngồi ở đó nữa.”

Tô Tần: “Vị thần nói với Nhị hoàng tử, nếu tu luyện vô dụng, có thể luyện đan.”

Thần Hàn:......

Tô Tần: “Bệ hạ yên tâm, hiện tại Nhị hoàng tử đang chuyên chú vào việc luyện đan trường sinh bất lão.”

“......Tô ái khanh”

“Có thần.”

“Ngươi đã làm hỏng con trai của tram.”

Tô Tần:......

Trong lúc Lâm Tầm trầm mê vào tu tiên, trong dân gian Thần Quốc có phong trào Phật học rất thịnh hành, không ít đại sư Phật đạo tự xưng là từ Tây Vực tới giảng kinh khắp nơi, mỗi nơi giảng Phật đều chật ních người.

Từ khi Lâm Tầm thoát khỏi vận mệnh giam cầm, nắm bắt tin tức bên ngoài cũng rất kịp thời.

Kỳ thật ngay cả ở trong cung, cũng có không ít cung nữ lén truyền lưu bản kinh Phật viết tay, thậm chí còn dùng chữ triện chép thành quyển nhỏ xinh, dâng cho nương nương, còn được ban thưởng không ít.

Lâm Tầm cầm một quyển mới, lại cho người tiện thể đem đến bản kinh Phật chính thống đến, lật hai trang bèn khép lại.

Nội dung bên trong rõ ràng đã bị chỉnh sửa lại, tuy không rõ ràng lắm, nhưng nếu đọc kỹ lại, hướng phát triển về chính trị trong đó hoàn toàn tương phản, thậm chí có nói bóng nói gió pháp luật hiện tại hà khắc, pháp luật vô dụng.

“Thủ đoạn này, quả thật rất cao minh.”

Mượn lý lẽ của nhà Phật lý để công kích chính trị, Thần Hàn cũng không thể cứng rắn đè xuống, như vậy chẳng những sẽ lưu lại vết nhơ trên sách sử, cũng sẽ làm mất lòng dân.

Ngoài cửa tựa hồ có động tĩnh, y đi ra ngoài, đi qua sân, nhìn thấy Thần Hàn và Tô Tần thì không có gì ngạc nhiên.

“Tham kiến phụ hoàng.” Lâm Tầm quy củ hành lễ

Ánh mắt Thần Hàn quét đến kinh Phật y cầm trên tay, “Đọc rồi?”

Lâm Tầm gật đầu.

Thần Hàn bất động thanh sắc hỏi: “Ngươi cảm thấy nội dung bên trong như thế nào?”

Lý công công Một bên vì Lâm Tầm mà đổ mồ hôi lạnh, gần đây Hoàng Thượng tuy không hiện lên mặt, nhưng trong lòng rất là bực bội, vấn đề này trả lời không tốt, e là sẽ làm thiên nhan tức giận.

Lâm Tầm bình đạm nói: “Không biết, ta cảm thấy hứng thú với tiên pháp hơn.”

Lý công công:... Nhị hoàng tử quả nhiên khác hẳn với người bình thường.

Thần Hàn cười lạnh một tiếng: “Phật học là để lòng người an tĩnh, nghe thiền, từ trên quyển sách này, trẫm chỉ nhìn thấy ngọn nguồn của tai họa.”

Nô tài bên cạnh bèn loạn xạ quỳ xuống: “Hoàng Thượng bớt giận.”

Thần Hàn cho một ánh mắt, Lý công công lập tức cho những người này lui ra.

Thần Hàn: “Pháp luật không nghiêm, thì làm sao trị quốc?”

Lâm Tầm bình tĩnh như cũ nói: “Phụ hoàng anh minh.”

Mỗi khi thấy loại biểu tình này của y, Thần Hàn liền đau đầu vô cùng, trước đó còn có chút tinh thần, khi Lâm Tầm trầm mê vào tu tiên, thường xuyên đem theo đôi mắt quầng thâm, đi đường cũng không có tiếng động, nói là bị gió thổi đến cũng không quá.

Trong cung đã có lời đồn đãi Nhị hoàng tử bị ma quỷ quấn thân.

“Trẫm mặc kệ ngươi bị ai mê hoặc, chuyện tu tiên, dừng lại ở đây.”

Lâm Tầm: “Nhi thần tuân mệnh”

Thuận lợi như vậy?

Thần Hàn chăm chú nhìn, tựa hồ muốn nhìn ra điều gì từ trên người y.

Thần Hàn chăm chú nhìn, tựa hồ muốn nhìn ra điều gì từ trên người

y.

Lâm Tầm kỳ thật cũng rất bất đắc dĩ, mấy ngày nay tất cả các biện pháp có thể đều đã thử qua, sự thật chứng minh ngoại còn chút kháng độc, năng lực còn lại ở Tu Chân giới không còn một cái.

Không có việc gì.

Nửa đêm mơ về là được, y an ủi y bản thân qua gương đồng — chí ít còn có một túi da đẹp.

Nhìn trong chốc lát, Thần Hàn lần nữa đặt sự chú ý lên việc quan trọng, “Trên phố loại Phật học giả này có rất nhiều, phải ngăn chặn lại nhanh một chút.”

Tô Tần: “Ngăn chặn không bằng trừ bỏ.”

Lâm Tầm đứng ở một bên, tự hỏi mình có nên đi không, vào lúc này Thần Hàn lại gọi y: “Ngồi.”

Núp ở góc tường nghe không bằng quang minh chính đại nghe, Lâm Tầm ngồi vào cái ghế đá ở chính giữa.

Tô Tần: “Mời một đại sư phật học có danh tiếng từ quốc tự đến, lại tìm ‘ đại sư Phật đạo giả từ trong dân gian, tiến hành cuộc luận Phật, ai cao ai thấp, vừa nhìn thì rõ ngay.”

“Rất hay.” Thần Hàn nói: “Đợi đến khi tình thế ổn định lại, rồi đi tìm đầu sỏ thật sự cũng chưa muộn.”

Hai người lại thảo luận ít chính sự khác, Lâm Tầm nghe hồi lâu cảm thấy không thú vị, bắt đầu cân nhắc hứng thú về Phật học này.

Có khả năng nhất đó là bút tích đến từ Liên Quốc hoặc ngoại vực, bắt đầu là làm cho tư tưởng dân chúng lệch lạc, nghĩ ra được phương pháp này cũng là một thiên tài.

Đáng tiếc người này lại là phe địch.

Thần Hàn làm việc tương đối có hiệu suất, trong ngày đã phái người đến quốc tự đón vài vị Phật học sư có uy tín về, đồng thời, hắn cũng cho tổ chức các cuộc chiêu hiền đãi sĩ, tự mình đi mời các vị ‘đại sư Phật học nổi danh trong dân gian.

Quyết định ba ngày sau bắt đầu một trận luận chiến về Phật học.

Vì để mở rộng ảnh hưởng, hắn thậm chí còn hạ chỉ, những vương công quý tộc có hứng thú với Phật học cũng có thể lựa chọn một phe bất kỳ, cùng đi luận Phật.

Trong lúc nhất thời, trận luận chiến sắp diễn ra cũng đã thu hút được vô số người, nơi nơi trên phố đều khen hoàng đế tư tưởng khoáng đạt.

Chỉ có Lâm Tầm cảm thấy buồn cười, rõ ràng hoàng đế đang muốn nhân cơ hội này khảo nghiệm những vương công quý tộc có năng lực và sự trung thành hay không, vậy mà có người vẫn nghĩ đây chỉ là một trận bàn luận giao đấu về Phật học.

Có không ít người chịu khó đọc sách về Phật học, chuẩn bị thể hiện phong thái cho ngày hôm đó, Lâm Tầm vẫn đúng hạn mà đến nuôi đám cá vàng của y ở trong đình.

“Thần An Yến.” Có một người từ đằng sau đi tới, giọng điệu rõ ràng đang đè nén sự bực tức.

Lâm Tầm rắc số thức ăn còn lại cho cá, phủi bụi dính trên tay, xoay người, “Hóa ra là hoàng tử Liên Quốc, đã lâu không gặp.”

Liên Hạo Càn đã gặp qua rất nhiều người, nhưng loại có thể làm người ta không có lý do mà phát hỏa trước mắt lại là người đầu tiên.

“Vậy mà ngươi vẫn dám đến đây.”

Nghĩ đến cảnh chó rơi xuống nước hôm đó (thất thế), hắn liền hận không thể băm vằm Lâm Tầm ra rồi ném cho cá dưới sông ăn.

Lâm Tầm thong dong đứng dậy: “Hoàng tử nói đùa rồi, Thần Quốc là của phụ hoàng, đất dưới chân ngài chính là của phụ hoàng, thân là con cái, ta có thể đi đâu được?”

Liên Hạo Càn bước nhanh về phía trước, rồi đột nhiên dừng lại bên người y, “Ngươi thật sự không biết hay đang giả hồ đồ, không có ta giúp đỡ, đến lúc Thái tử kế vị, người đầu tiên phải chết chính là ngươi.”

“Ngươi xác định người hiện tại cần sự giúp đỡ là ta mà không phải là ngươi?” Lâm Tầm vuốt lại nếp nhăn trên áo, dù bận vẫn ung dung nói.

Liên Hạo Càn nhất thời nghẹn lời.

Lần chủ ý này là của hắn, ra quân bất lợi.

Lâm Tầm cho hắn bậc thang đi xuống, mười ngón giao nhau dựa người vào lan can đỏ son, “Chi bằng hoàng tử nói luôn nguyên do hôm nay tới đây?”

Hai mắt Liên Hạo Càn nhíu lại, nhìn không thấu lý do y đột ngột thân thiết như vậy, hỏi: “Ngươi cũng biết cuộc luận Phật sắp tới này?”

Lâm Tầm: “Đương nhiên.”

Liên Hạo Càn nói: “Hiện tại ta ở trong cung luôn phải từng bước cẩn thận, lần này có thể thông qua luận Phật mà giành được ít thiện cảm của hoàng đế.”

Lâm Tầm nhướng mày, không nghĩ ra vị hoàng tử Liên Quốc này cũng không phải kẻ dại dột hết thuốc chữa, có thể nhìn ra chút ít mảnh khóe trong đó.

Y chầm chậm rũ mắt, xem ra người sau màn gây ra vụ việc này, khả năng rất lớn không phải là từ Liên Quốc.

“Không biết hoàng tử muốn gia nhập về phe nào?”

Liên Hạo Càn cười lạnh: “Tất nhiên là Phật học sư chính thống.”

Dù gì cũng sinh ra từ hoàng thất, nếu nhìn không ra ý của Thần Hàn, thì hắn thật sự đã sống uổng phí nhiều năm rồi.

Lâm Tầm nghiêng đầu nhìn mặt nước gợn sóng, nói: “Ngươi và ta cũng không am hiểu về Phật đạo, nếu có tham gia, cũng sẽ không quá xuất sắc.”

Liên Hạo Càn, “Cho nên mới muốn hai người liên thủ, xem có thể có đột phá khác không.”

“Phật học cao thâm khó đoán, không phải chỉ cần ít ngày mà đã tu thành.” Lâm Tầm: “Nhưng ngươi muốn phá vây, cũng không phải không có biện pháp.”

Liên Hạo Càn thu hồi địch ý: “Nói ra nghe thử.”

Lâm Tầm: “Dù Phật học chính quy hay là giả, phụ hoàng cũng không có hứng thú, hắn chỉ muốn nhìn một chút thái độ của mọi người thôi, chúng ta chỉ cần chọn đúng phe phái, thể hiện thái độ tôn trọng chút thì tốt rồi.”

Liên Hạo Càn có hứng thú, vội vàng nói: “Tỏ thái độ như thế nào?”

Lâm Tầm: “Giới trai ba ngày, tắm gội dâng hương, chuẩn bị tăng y tham gia trận luận Phật này.”

Tròng mắt Liên Hạo Càn chuyển động, “Ý kiến hay, lúc đó, có lẽ còn có thể nhận được sự yêu thích của các đại sư, có thể trợ giúp cho việc ngày sau ta hành sự ở Thần Quốc.”

Hắn nhìn thoáng qua Lâm Tầm: “Ngươi chuẩn bị tốt những vật đó, ba ngày sau ta đến tìm ngươi.”

Lâm Tầm nhìn bóng dáng hắn rời đi, ngón tay cái được cái không mà gõ lan can, trong lòng thì đang nghĩ đến một việc khác.

Muốn thống nhất thiên hạ, chiến tranh là thủ đoạn tất yếu, ngoại vực và Liên Quốc, y vừa phải xuống tay từ một trong hai nước đó, vừa phải phòng một bên khác nhân cơ hội mà xâm lược.

“Nhất định phải tìm được một biện pháp đủ khả năng chú ý từ nhiều phía......” Y lẩm bẩm một mình, ánh mắt không có điểm dừng, như sóng nước lóng lánh trên mặt hồ.

Ba ngày sau, trời còn chưa sáng, Liên Hạo Càn lén tới tìm Lâm Tầm, Lâm Tầm đã thay quần áo được hồi lâu, Liên Hạo Càn làm sao cũng không chịu bước ra, y đành phải gõ cửa gọi người.

Cửa được mở ra nhẹ nhàng, ngay sau đó, Liên Hạo Càn thò nửa đầu ra dò hỏi, “Không phải là mặc tăng y sao?”

Lâm Tầm: “Gần đây dân chúng tranh nhau mua tăng y, các cửa hàng trên phố đều bán sạch, đây chính là hai bộ duy nhất ta tìm được.”

Cửa mở ra hoàn toàn, Liên Hạo Càn đi ra, đen mặt nói: “Vậy chúng ta cũng không thể mặc y phục của Lạt ma đi được!”

(Lạt ma: Lạt Ma giáo, thầy tu ở Tây Tang)

Mũ màu vàng có đỉnh hình tròn rũ xuống, sắc mặt Liên Hạo Càn càng không dễ nhìn.

Lâm Tầm: “Chỉnh lại tâm tình, mới có thể đánh một trận thật hay.”

Liên Hạo Càn cắn răng: “Ngươi dám chắc chắn biện pháp này được hay không?”

Lâm Tầm: “Những gì có liên quan đến Phật học giao cho ta, ngươi chỉ cần chuẩn bị bạc tốt là có thể.”

“Bạc?”

“Khi ta trả lời một câu, ngươi phải đưa cho ta hai ngàn lượng.”

“Hai ngàn lượng?” Liên Hạo Càn: “Có phải ngươi muốn tiền muốn đến điên luôn rồi?”

“Ngươi thấy đắt quá cũng có thể tự mình đi trả lời.”

Liên Hạo Càn cân nhắc một phen, lúc trước hắn ở Liên Quốc khi nào cũng là tiền hô hậu ủng, được học đều là đạo trị quốc, đối với lẽ Phật thì dốt đặc cán mai, tuy rằng Thần An Yến không thể nói tinh thông nhiều thứ, nhưng hẳn là so với hắn thì tốt hơn rất nhiều.

Câu cuối cùng của Lâm Tầm hoàn toàn làm hắn hạ quyết tâm: “Về sau chẳng lẽ mắt của ngươi chỉ đặt trên ngân lượng thôi sao?”

Liên Hạo Càn: “Hai ngàn lượng thì hai ngàn lượng, nhưng phải nói trước, ngươi không thể một mình giành hết trung tâm nổi bật.”

Lâm Tầm: “Yên tâm đi, thời điểm ngươi đứng lên trả lời, ta sẽ ở bên cạnh ám chỉ cho ngươi.”

Lúc này Liên Hạo Càn mới vừa lòng gật đầu.

//Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường 1:

Phóng viên phỏng vấn người của Hợp Hoan Tông:

Phóng viên: “Xin hỏi các ngươi nghĩ gì về việc hoàng tử Liên Quốc để Lâm Tầm hỗ trợ chuẩn bị quần áo và đối đáp?”

Đã từng là Cầu Vồng: “Ha ha.”

Tiểu kịch trường 2:

Phóng viên phỏng vấn Thần Hàn

Phóng viên: Xin hỏi ngài nghĩ như thế nào về việc đứa con thứ hai của mình một lòng muốn thành tiên?

Thần Hàn: Thành thật làm người không tốt sao?//

------------------------Thiên Hạ Chi Sư - Chương 44: Ngô hoàng vạn tuế (9)