Chương 45: Ngô hoàng vạn tuế (10)

Lúc ra khỏi cửa, Liên Hạo Càn trúc trắc chỉnh lại quần áo.

“Đi mau chút.” Nhân lúc sắc trời hiện tại còn tờ mờ, trên đường có ít người, đi muộn chút khó tránh khỏi bị xấu hổ.

Lâm Tầm nghiêng người, nhường đường cho hắn, ý tứ không đi cùng.

Liên Hạo Càn nghĩ lại, thân phận hiện giờ của hai người khá nhạy cảm, cùng nhau xuất hiện e là sẽ bị người khác bàn tán.

Hắn bước nhanh hơn, vội vội vàng vàng rời đi, không liếc nhìn Lâm Tầm một cái.

Lâm Tầm ngồi trong phòng cho tới hừng đông, dưới tay nắm chặt bản nháp, tính toán chút khả năng lấy được bao nhiêu tiền lời từ hoàng tử Liên Quốc.

Ngay lúc ngòi bút y đặt lên con số một vạn, thì nghe tiếng gào thét mơ hồ truyền tới từ xa, chỗ này cách trong cung rất xa, có thể thấy được người đang hét đã dùng bao nhiêu sức lực.

“Đi lấy nước! Đi lấy nước!”

Theo sau tiếng kêu la là tiếng người kinh hô ‘cứu giá ’.

Lâm Tầm lập tức muốn đi giúp đỡ, vừa chạy đến cửa, thấy Tô Tần vẫn đang ung dung phẩm trà, lập tức nhận ra được có trá, ánh mắt hai người đối diện qua cửa sổ, Lâm Tầm thu hồi tầm mắt, chạy tới chỗ phát ra tiếng kêu cứu.

“Có chuyện gì phát sinh vậy?” Y bắt lấy một tiểu thái giám hỏi.

Người sau sợ tới mức chân mềm nhũn, không ý thức được Nhị hoàng tử hiện giờ đã bị phế, lập tức đáp lại: “Đi, đi lấy nước.”

Lâm Tầm nhìn thế lửa đang hừng hực trong điện, nhíu mày, “Ta nhớ chỗ này là nơi ở của các đại sư Phật học được mời từ quốc tự.”

Tiểu thái giám gấp đến rơi cả nước mắt: “Hoàng Thượng sáng sớm đã tới, hình như lúc đó đang cùng thảo luận sự việc, sau đó không biết tại sau lại bị cháy.”

Lâm Tầm buông tay ra, tiểu thái giám lo lắng lập tức chạy đi gia nhập đội cứu hỏa.

Y nhìn ánh lửa hừng hực, lửa này chỉ dùng nước thì không dập được.

So với cứu hoả, không bằng cứu người.

Lâm Tầm nghĩa vô phản cố vọt vào đám cháy, y che mũi miệng lại, bước vào cửa xém chút nữa là vấp ngã, vừa cúi đầu nhìn, y vướng phải không phải là xà nhà, mà là thi thể người.

Hiện tại lửa còn chưa lớn, mà một đường vết máu trên cổ chứng tỏ người không phải do bị thiêu chết mà bị diệt khẩu.

Lâm Tầm đi vào trong vài bước, nhìn thấy Thần Hàn hôn mê một bên, y bước nhanh đi lên trước, ngón tay đặt lên động mạch cổ.

Còn sống!

Y không lập tức làm động tác khác, mà nhìn Thần Hàn từ đầu đến chân.

Quần áo rất sạch sẽ, chỗ nằm cũng cách khá xa khói lửa, nhớ lại lúc ra cửa thấy Tô Tần bình tĩnh, Lâm Tầm cơ bản có thể khẳng định người đang hôn mê trên đất mười phần thì có tới tám phần là giả bộ.

Y nghiêm túc mà quan sát xung quanh, lửa tuy lớn, nhưng nhiệt độ lại không cao, ngay cả bàn gỗ bên cạnh đến giờ vẫn chưa cháy hết.

‘Phanh ’ một tiếng, lại có người phá cửa xông vào, tổng cộng có sáu người, nhìn qua chỉ là thị vệ bình thường, nhưng nhìn động tác dứt khoát, võ công không thấp.

Lâm Tầm nhìn lòng bàn tay có một lớp vật gì đó trơn bóng, y thử đưa tay vào đám lửa bên cạnh, nhưng hoàn toàn không có cảm giác bỏng rát.

Trên y phục của Thần Hàn toàn là loại chất lỏng này.

Công tác tự bảo vệ bản thân thật sự là thiên y vô phùng.

Khóe miệng Lâm Tầm câu lên, chơi y sao?

Nghe tiếng bước chân sắp đến ở phía sau, y không có dấu hiệu gì mà gục lên trên người Thần Hàn “Phụ hoàng! Ngươi không được đi trước a!”

Thị vệ đến cứu viện nghĩ cách kéo y ra, “Nhị hoàng tử......”

Lâm Tầm sống chết đè lên Thần Hàn không cho hắn động đậy, dùng sức mà gào ‘phụ hoàng ’.

“Nhị hoàng tử,” một thị vệ cắn răng nói: “Lửa càng lúc càng lớn, nếu ngài còn không buông Hoàng Thượng ra chỉ sợ sẽ gặp bất trắc thật sự.”

Lâm Tầm làm như không nghe thấy, gào rất chi là bị thương.

“Nhị hoàng tử! Hoàng Thượng vẫn còn thở!!” Một thị vệ sắc mặt không tốt nói.

Ngay cả lúc giả hôn mê Thần Hàn cũng có chút chịu không nổi đứa con này, lông mày nhăn lại, muốn mở mắt ra.

Lúc mí mắt hắn động đậy, Lâm Tầm lại bổ nhào vào ngực một cái, hốc mắt phiếm hồng: “Phụ hoàng, phụ hoàng người cố lên a!” Thần Hàn sau khi thình lình bị đè một cái, trước ngực đau từng cơn, trước mắt tối sầm.

Thấy thế, sắc mặt Lâm Tầm khôi phục bình tĩnh, ngồi xổm xuống, khoác cánh tay Thần Hàn lên cổ, đưa tay xuống khuỷu chân hắn, đứng dậy.

Một cái bế công chúa hoàn mỹ!

Trong ánh lửa đầy trời, hình ảnh một người gầy yếu bế một để vương cao lớn nhanh chóng xuất hiện giữa tầm mắt mọi người.

Trên người Lâm Tầm mặc tăng y Lạt ma rách tung tóe, tua rua trên đầu bị lửa cháy xém đen thui, y ngửa đầu, nụ cười trên mặt không giấu được.

Mọi người:......

Dù hành động của Lâm Tầm ra sao, chỉ bằng việc y liều chết nhảy vào đám cháy cứu cha vẫn là rất đáng để thưởng thức, chí ít thanh danh tốt đã được truyền ra ngoài.

Thần Hàn tỉnh vào buổi tối ngày hôm sau, thái y canh giữ ở mép giường hắn một khắc cũng không dám rời đi, mặc dù thương thế Thần Hàn cũng không nặng, chỉ là do l*иg ngực bị đè ép lên không thở nổi mà ngất đi.

Ngoài thái y, Thái Tử cũng một khắc không rời canh ở mép giường, vốn hắn muốn ở lại trong điện chờ tin tức, lại ngại tự mình nói với Hoàng hậu, đành phải ở lại chỗ này.

Từ lúc hôm qua cứu người đến giờ, Lâm Tầm cũng chưa bước ra ngoài một bước, ngồi một chỗ để dốc lòng cầu phúc cho hoàng đế.

Đương nhiên câu sau chỉ là cái cớ y bia ra.

Y một mình ngồi trong sân yên tĩnh, trên bàn còn bày trà bánh tinh mỹ, bánh hoa quế ngọt ngấy hòa tan trong miệng.

Đại sư Phật học quốc tự đã chết, không một ai còn sống, Thần Hàn cũng ở hiện trường, chẳng những lông tóc vô thương mà như đã sớm có chuẩn bị.

Lâm Tầm liếʍ liếʍ vụn bánh trên khóe miệng, đại sư Phật học quốc tự chết tất nhiên có quan hệ nào đó với Thần Hàn.

Chỉ là Thần Hàn vốn không phải là muốn thông qua đại sư ở quốc tự chèn ép Phật học giả sao? Vì sao một khắc cuối cùng lại muốn hạ sát thủ?

“Nghe nói Hoàng Thượng tỉnh rồi.” Đằng sau có thanh âm trầm bổng truyền tới.

Lâm Tầm: “Đây là chuyện tốt.”

Tô Tần bạch y nhẹ nhàng, ngồi đối diện y, “Ngươi không đi thăm sao?”

Lâm Tầm ngừng ăn bánh hoa quế, “.........Không cần.”

Tô Tần nhìn y, trong mắt toát ra vài tia hứng thú: “Cứu giá có công?”

Lâm Tầm: “Thân là con cái, nên là như thế.”

Tô Tần tùy tay chọn khối điểm tâm ở giữa bàn, lúc ăn còn mười phần tiên khí: “Xem ra đối với ngươi, áo rách quần manh chặn ngang bế đế vương lên cũng là một trong những đạo lý này.”

Lâm Tầm ngượng ngùng cười hai cái, như không có việc gì nói: “Đại sư Phật học quốc tự đều chết hết.”

Tô Tần gật đầu, trên mặt không có chút ngạc nhiên nào.

Lâm Tầm: “Quốc tự hướng về hoàng thất, không là cùng một phe với chúng ta sao?”

Tô Tần liếc nhìn y: “Là cùng chung kẻ địch.”

“Đúng ý là được, không cần phải so đo việc nhỏ không đáng kể.” Y nhẹ nhàng liếʍ môi dưới: “Nhưng các ngươi lại không để lại người sống nào, chẳng lẽ những đại sư đó làm phản không thành?”

Y chỉ là thăm dò một câu, nhưng Tô Tần lại không trả lời.

Khóe miệng Lâm Tầm câu lên, “Nói ra không phải người ta lục căn thanh tịnh...... Người có thể khiến đại sư Phật học của quốc tự phản bội, bản lĩnh thật không nhỏ.”

Ánh mắt y lộ ra tia nguy hiểm như có như không, chính trị lợi hại gì đó y không thèm để ý, nhưng người phía sau màn trực tiếp cắt đứt đường kiếm tiền của y, thật đáng ghi hận.

Tô Tần đứng lên: “Ta muốn đi diện thánh, ngươi xác định không đi cùng sao?”

Lâm Tầm mỉm cười lắc đầu.

Ngay vào lúc này, bước chân dồn dập truyền đến ngoài cửa, Lý công công cầm thánh chỉ đến tuyên đọc.

Lưu loát đọc ra một đống, Lâm Tầm tổng kết lại: Mau tới gặp trẫm.

Tô Tần nhìn thấy y cười có một tia mất tự nhiên, trong lòng nổi lên cảm giác kỳ quái, phỏng chừng là ngày thường Lâm Tầm làm bất cứ chuyện gì đều là bộ dáng đã định trước, ngẫu nhiên lộ ra loại biểu tình này, thật sự...... rất thú vị.

“Thật ra ngươi không cần phải sợ hãi.” Hắn an ủi.

Lâm Tầm: “Ta là đau lòng mình phải đi bộ rất lâu.”

Tô Tần:......

Lâm Tầm ngẩng đầu: “Ngươi thật sự không định chuẩn bị thuê kiệu phu hay liễn kiệu...... chờ ta với!”

Thấy Tô Tần không lưu luyến chút nào xoay người rời đi, Lâm Tầm đứng dậy đuổi theo.

Ở trong hoàng cung việc lạc đường dễ như trở bàn tay, Lâm Tầm một đường cũng không dám tụt lại phía sau, đi theo bên cạnh Tô Tần.

Rốt cuộc, y nhịn không được hỏi nhanh Tô Tần: “Người hôn mê sẽ không nhớ đến sự việc phát sinh sau đó, đúng không?”

Tô Tần: “Tất nhiên.”

Lâm Tầm nhẹ nhàng thở ra thì nghe hắn nói: “Nhưng người của hắn sẽ kể cho hắn.”

Lâm Tầm xoa xoa ấn đường, lắc đầu chuyên tâm đi đường.

Lúc sắp đến cửa cung y vừa lúc gặp được thái y đi ra, thấy sắc mặt y bình thường liền biết thân thể Thần Hàn không có trở ngại gì.

Một đường đi vào tẩm cung, Thái Tử ngồi ở phía dưới, đang nói chuyện với Thần Hàn.

Lâm Tầm vừa cúi người định hành lễ, thì thấy Thần Hàn xua xua tay, “Không cần hành lễ.”

Tẩm cung rộng lớn như vậy không có lấy một người hầu hạ, sau khi Lý công công đưa họ vào đã lui ra.

Lâm Tầm tấu chương trong tay Thần Hàn nhíu mày.

“Tuy rằng sớm đã có chuẩn bị, nhưng đại hạn năm nay vẫn làm cho quốc khố trống rỗng, một vài quan viên địa phương khai không đúng tình hình hiện tại, tự mình nuốt nguồn viện trợ. Còn ruộng đất, thuế quan, các vấn đề lớn nhỏ cũng đã có chút manh mối.”

Thần Hàn cười lạnh một tiếng: “Thậm chí có không ít quan viên bị kinh Phật giả từ nhân gian mê hoặc, đề nghị cải cách luật lệ.”

“Phụ hoàng bớt giận.” Thái Tử nhanh chóng nói.

“Không có gì.” Thần Hàn tiện tay bỏ tấu chương sang bên cạnh, “Cải cách cũng rất tốt, các ngươi nói quan điểm của mình một chút, cho rằng nên lập tức bắt đầu từ đâu thì có hiệu quả, có thể giải quyết mấy vấn đề này cùng lúc?”

Đây là lần đầu tiên Hoàng Thượng hỏi ý kiến từ bọn họ về việc quốc gia đại sự.

Thái Tử mắt sáng ngời, sắp xếp lại từ ngữ nói: “Nhi thần cho rằng, hẳn là nên bắt đầu từ ruộng đất, dân chúng đã chấp nhận tư điền là điều hợp pháp, vì những phú giả thậm chí đã sở hữu được ngàn mẫu đất tốt...”

Hắn nói lý lẽ rõ ràng, nội dung cũng rất nhiều, nghe một chút quả thực có rất nhiều phương pháp hay.

Thần Hàn quét mắt nhìn Lâm Tầm: “Còn ngươi?”

Lúc này Lâm Tầm như đang đi vào cõi thần tiên, nghĩ thầm Hoàng Thượng có biết việc bản thân bị ôm kiểu công chúa hay không, chợt nghe thấy có người hỏi, không chần chừ mà bỏ ra một trăm lượng hỏi hệ thống: “Có cải biện pháp nào mà đạt được hiệu quả nhanh không?”

[Hệ thống: Khởi nghĩa.]

Lâm Tầm không nghĩ ngợi nói: “Khởi nghĩa.”

Bốn phía hoàn toàn im lặng.