Chương 43: Ngô hoàng vạn tuế (8)

Nội ứng ngoại hợp, ý tưởng này cũng rất hay đó chứ.

“Ồ?” Y kéo dài âm thanh, như nghe được lại tựa như không cho vào tai.

Sắc mặt hoàng tử Liên Quốc có chút cứng đờ, vẫn hít một hơi thật sâu, hiện tại không thể so với ở Liên Quốc, hắn còn phải dựa vào sự giúp đỡ của Lâm Tầm.

Tuy là nói như vậy, nhưng sâu trong ánh mắt hắn nhìn Lâm Tầm lại mang theo khinh thường.

Quan hệ hai nước Thần Liên cũng không thể nói là tốt được, cả hai đều muốn nắm chặt thời cơ mà một ngụm nuốt chửng đối phương, nếu không e ngại ngoại vực uy hϊếp đến, e là chiến tranh giữa hai nước lớn đã bùng nổ từ nhiều năm trước.

Thân mẫu là công chúa Liên Quốc, phụ thân chính là hoàng đế Thần Quốc, Thần An Yến từ khi sinh ra đã có thân phận cực kỳ xấu hổ, y không có khả năng trở lại Liên Quốc, cũng sẽ không được kế thừa Thần Quốc, dù là trong những năm Liên phi được sủng ái nhất, cũng không ai tin tưởng có một ngày quyền thừa kế Thần Quốc sẽ rơi vào trên người Thần An Yến.

Bởi vì cuối cùng trên người y còn có một nửa huyết thống của Liên Quốc.

Hiện tại thiên hạ thái bình đương nhiên rất tốt, nhưng nếu có một ngày chiến loạn bùng nổ, y đứng giữa hai nước dù như thế nào cũng sẽ bị phỉ báng.

Nhưng cho dù là Hoàng Hậu, hay là Thái Tử, đều rất kiêng kị Thần An Yến, sợ y cướp đi vị trí Đông Cung, nhìn thủ đoạn dùng trên người Liên phi thì có thể thấy được.

Hoàng tử Liên Quốc hạ giọng: “Chỗ ta có một loại thuốc, hiệu quả nhìn bằng mắt thường chậm, nhưng chỉ ăn vào một chút, sinh mệnh sẽ dần dần héo mòn, đất nước không thể một ngày không có chủ, ngươi nghĩ cách hạ thuốc này cho Thần hoàng, Thần hoàng vừa chết Thần Quốc nhất định sẽ đại loạn.”

Lâm Tầm chống đầu nhìn cá vàng đang bơi lội trong nước, mặt mày là nhu hòa ý cười: “Cái này không phải là thuốc, mà là độc.”

Hoàng tử Liên Quốc cắn răng: “Ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói.”

Dư quang ánh mắt Lâm Tầm thoáng nhìn thấy hắc ảnh chợt lóe qua sau bụi cỏ, cười mà không đáp.

..........

Cũng trong một cái đình khác, nhưng không khí nơi này lại yên lặng hơn rất nhiều.

Hai người trong đình ngồi ngay ngắn, một người mặc hoàng bào cầm quân cờ trắng, một người người mặc bạch y hạ quân đen.

“Tham kiến Hoàng Thượng.”

Người đến nói hết toàn bộ đối thoại không sót một chữ.

“Cũng đã qua nhiều năm như vậy, Liên Hồng Ba vẫn ngu như cũ,” Ánh mắt Thần Hàn nhìn bàn cờ, không vì có người sai Thần An Yến hạ độc mình mà phẫn nộ: “Ngay cả con trai cũng vụng về như thế.”

“Liên Quốc đã là nỏ mạnh hết đàn” Tô Tần nhàn nhạt nói: “Tạm thời để cho họ đi.”

Hắn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn ám vệ quỳ bên dưới: “Nhị hoàng tử nói như thế nào?”

Ám vệ: “Nhị hoàng tử không trả lời, chỉ cười một cái.”

Nghĩ đến cái nụ cười kia, rõ ràng nhìn qua rất bình dị gần gũi, nhưng lại làm xương cốt hắn phát lạnh.

“Kỹ thuật chơi cờ của ngươi và ta như nhau, bàn này tiếp tục đánh thật không thú vị, không bằng đổi cách định thắng thua khác.”

“Đánh cược cái gì?” Thần Hàn nhìn hăn.

Tô Tần bỏ cờ còn dư lại trong tay xuống: “Vậy thì đánh cược Nhị hoàng tử có thể đáp ứng vị hoàng tử Liên Quốc kia hay không, dù là lá phải lá trái, nhưng vẫn là thật sự đáp ứng, chỉ cần y gật đầu, lần đánh cuộc này coi như là ta thắng.”

Thần Hàn: “Đánh cược như vậy cũng không công bằng.”

Thông qua mấy ngày nay quan sát, hắn phát hiện trước giờ đã xem thường đứa con trai này, rõ ràng chính là một người xảo quyệt. Dựa theo tính cách đứa nhỏ này, hơn phân nửa sẽ đáp ứng, đứng bên cạnh xem thế cục, ai thắng thì dựa vào bên đó.

Tô Tần: “Đánh cược không?”

Thần Hàn bình tĩnh nhìn hắn, trên mặt lộ ra một cái mỉm cười khó phát hiện, “Theo như lời khanh nói.”

..........

“Ngươi cười là có ý gì?” Hoàng tử Liên Quốc dần không còn kiên nhẫn.

Cũng chỉ là một hoàng tử bị phế, vẫn dám làm bộ làm tịch.

Lâm Tầm: “Lúc này, nếu phụ hoàng chết bất đắc kỳ tử, ta là người có hiềm nghi lớn nhất.”

Hoàng tử Liên Quốc: “Vì nghiệp lớn, trước bèn ủy khuất ngươi một chút, ta sẽ nhân cơ hội loạn lạc về nước, suất binh đánh úp vào, đến lúc đó sẽ nghĩ cách cứu ngươi ra.”

Nghe vậy Lâm Tầm cũng không tức giận, bỗng nhiên mạc danh kỳ diệu hỏi: “Có người nói với ta cá vàng là động vật khó thuần dưỡng nhất, hoàng tử thấy như thế nào?”

Hoàng tử Liên Quốc nhíu mày.

Lâm Tầm đứng dậy, “Thân phận hiện giờ của ta mẫn cảm, ngươi mạo muội tới tìm ta chỉ sợ rất nhanh sẽ có người báo lại cho thánh thượng, một khi hoàng đế có lòng nghi ngờ với ta, ta làm sao có thể hạ độc hắn?”

Thần sắc hoàng tử Liên Quốc có chút không tốt, cẩn thận suy nghĩ lại, hắn đã quá nóng vội. Tính tình hắn vốn táo bạo, lập tức liền cả giận nói: “Vậy bây giờ phải làm sao đây?”

Lâm Tầm nhìn hắn, nụ cười trên khóe miệng chậm rãi phóng đại.

Y rất ghét, có người tự cho mình là siêu phàm trước mặt y.

Trong lòng hoàng tử Liên Quốc dự cảm có điềm xấu, “Ngươi muốn làm gì?”

Lâm Tầm nghiêng người tránh ra, ra động tác mời hắn.

Hoàng tử Liên Quốc hồ nghi bước lên, đứng ở vị trí cũ của y.

“Nhìn dưới đó.” Lâm Tầm nói.

Ngoài mấy con cá vàng đang bơi qua bơi lại, thì cái gì cũng không có.

Lâm Tầm: “Nhìn kỹ.”

Hoàng tử Liên Quốc ngưng mắt nhìn lại, khi hắn hết sức chăm chú, bên tai bỗng nhiên vang lên một câu : “Nếu phụ hoàng nghi ngờ chúng ta thân cận, vậy chúng ta giả bộ bất hòa thì tốt rồi.”

Giây tiếp theo hắn cảm nhận được trên eo bị đạp một cái thật mạnh.

“Ngươi điên rồi sao!” Một nửa thân mình của hoàng tử Liên Quốc chơi với ra bên ngoài, duỗi tay phải bắt lấy lan can.

Lâm Tầm nhìn hắn cười tươi, đánh rớt cái tay đang duỗi đến, trơ mắt mà nhìn hoàng tử Liên Quốc rơi vào trong nước, ‘ tõm ’ một tiếng, bọt nước lớn bị bắn lên, cá vàng trong nước sợ tới mức bơi loạn xạ khắp nơi.

“Đây đều là vì nghiệp lớn.” Y nhìn hoàng tử Liên Quốc liều mạng giãy giụa kêu cứu trong nước, nghiêm túc nói: “Oan ức cho ngài rồi.”

“Thần An Yến! Ngươi chết chắc rồi, chờ ta trở về......” Còn chưa nói xong, lại bị sặc một ngụm nước.

Lâm Tầm ghé vào lan can, đầu gối lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn hoàng tử Liên Quốc chật vật đến cực điểm, “Còn không vui bằng ngắm cá vàng.”

Tốt xấu gì cá vàng còn có chút cảm giác tốt đẹp.

Y không lưu luyến gì mà xoay người, tiếng kêu cứu rất nhanh làm cho vài thị vệ chạy tới, người bơi tốt vội vàng xuống cứu hoàng tử Liên Quốc.

Tuy chỉ là một chất tử, nhưng chết ở Thần Quốc nhanh như vậy cũng khó nói rõ.

Không để ý đến động tĩnh náo loạn bên kia, Lâm Tầm trở về chỗ ở có chút buồn ngủ, cả người mềm nhũn như mì sợi, vừa gác lên cửa sổ đang mở một nửa, gió thổi hiu hiu, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tiếng bước chân từ xa đi tới, Lâm Tầm mở nửa mắt, mơ hồ thấy rõ người đến.

Tô Tần cúi đầu nhìn Lâm Tầm không có tinh thần: “Ngươi làm ta thua một ván rồi.”

Không hỏi lý do, nhưng Lâm Tầm mơ hồ cũng có thể đoán ra một ít, hỏi: “Ngươi có biết có một loại độc mãn tính, lúc đầu không có biểu hiện gì, nhưng có thể dần dần cướp đi mạng sống.”

“Bán Diệp Khô.” Tô Tần nói: “Thường mọc ở ven biển, một năm nở hoa, ba năm kết quả, chỉ cần hái quả đi liền sẽ lập tức khô héo.”

Lâm Tầm có chút hứng thú, đứng dậy: “Ngươi am hiểu về độc?”

Tô Tần: “Có đọc sơ qua.”

Lâm Tầm lại không cảm thấy hắn chỉ đọc sơ mà thôi, ánh mắt có chút ý vị không rõ: “Lúc trước, ta quen một người am hiểu dụng độc đến xuất thần nhập hóa.”

Tô Tần: “Sau đó thì sao?”

Đây nhất định không phải là câu chuyện xưa.

“Hắn làm người rất tốt,” Lâm Tầm: “Sau đó ta dùng toàn lực để hắn lên trời rồi.” (ý anh là người kia đã phi thăng thành tiên 😂)

Tô Tần:......

Lâm Tầm nhìn thần sắc hắn hơi hơi biến hóa, nhịn không được cười một cái, “Ta gạt ngươi thôi.”

Tô Tần đương nhiên cũng sẽ không coi lời y nói là sự thật, trước giờ nhất cử nhất động của Thần An Yến luôn có người đúng giờ trình báo, nếu có việc này, hắn và Thần Hàn đã sớm nhận được phong thanh.

Thấy Tô Tần định xoay người rời đi, Lâm Tầm nói: “Cho ta một lọ độc dược, tốt nhất là loại người không thể đυ.ng vào.”

Tô Tần dùng ánh mắt xem xét y.

Lâm Tầm: “Dùng để nghiên cứu gϊếŧ thời gian.”

Chỉ tùy tiện nghĩ một chút, Tô Tần đưa cho y một gói giấy màu vàng được gói kỹ: “Bên trong là bột cây tử la, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bị dính một chút thì cả người cũng sẽ sưng đau phát ngứa.”

“Cảm ơn nhiều.” Lâm Tầm nhận lấy.

Nếu tin người này chỉ hiểu sơ về độc mà tùy thời đem theo bên mình, thì chỉ số thông minh của y chắc chỉ ở mức độ như hoàng tử Liên Quốc rồi.

Ngày hôm sau, khắp nơi trong cung truyền ra tin Nhị hoàng tử và hoàng tử Liên Quốc bất hòa.

“Nghe nói chưa, hôm qua hai người cãi lộn nhau, Nhị hoàng tử tự mình đẩy hoàng tử Liên Quốc rơi xuống nước.”

“Nghe nói? Ta chính là tận mắt nhìn thấy.”

“Thật là không thể tưởng được, ta còn nghĩ rằng Nhị hoàng tử sẽ có quan hệ rất tốt với vị hoàng tử Liên Quốc này .”

“Tất cả đều không có việc gì làm sao!” Có tiếng nói truyền đến từ đằng sau.

Mọi người thấy rõ là Lý công công, sợ tới mức chân cũng mềm nhũn. “Nếu còn có lần nữa, gia ta không ngại làm các ngươi một chữ cũng không nói được.” Bên cạnh Lý công công còn có một người nữa, chình là hoàng tử Liên Quốc.

Mọi người không ai dám ngẩng đầu lên, giả làm đà điểu rụt đầu.

“Hoàng Thượng đang nghị sự cùng Thừa tướng, phiền ngài chờ ở chỗ này một lát.”

Sắc mặt hoàng tử Liên Quốc không tốt, hừ lạnh một tiếng đứng chờ.

Lý công công hướng hắn cung kính khom người, sau đó đi vào thông báo, trong giây phút xoay người, các nếp nhăn trên mặt lão mang ý khinh thường sâu xa.

Hoàng tử Liên Quốc này vậy mà dám nghĩ đến việc cáo trạng trước mặt hoàng thượng, cũng không sợ tự làm mất mặt, vì một chất tử mà trị tội Nhị hoàng tử, vậy chẳng phải là hoàng để tự vả rồi.

Như lão dự đoán, dù hoàng tử Liên Quốc kể lể việc hôm qua bị Lâm Tầm làm tồi tệ ra sao, Thần Hàn chỉ nhàn nhạt nói câu đã cho Nhị hoàng tử đóng cửa hối lỗi.

Dù hoàng tử Liên Quốc không muốn, cũng chỉ có thể hậm hực bỏ đi.

...........

Lâm Tầm không biết xui xẻo sau lưng mình đã có người triệt bỏ giùm, lúc này trước mặt y đang mở dở dang gói phấn tử la, nghĩ nghĩ, vẫn đưa tay chấm một cái.

Hoàng tử Liên Quốc thật ra đã làm cho Lâm Tầm có ý tưởng bất ngờ, khi còn ở Tu Chân giới, bởi vì y có kiếm cương hộ thể, ngay cả độc của Đinh Thánh cũng không thể xâm nhập được, đổi một thế giới khác, cũng không biết loại năng lực này còn tồn tại hay không.

Ngón tay bị dính bột phấn vẫn không có chút hiện tượng xưng đau nào, Lâm Tầm lại đổ một ít vào lòng bàn tay, cũng không có gì khác thường.

[Hệ thống: Không phải loại độc trí mạng sẽ không có ảnh hưởng gì đến ký chủ.]

Lâm Tầm dường như đang suy nghĩ gì đó, “Nói cách khác mỗi khi nhiệm vụ của một thế giới hoàn thành ta cũng sẽ có phúc lợi nhất định?”

Hệ thống không trả lời.

Đêm khuya tĩnh lặng, Lâm Tầm lặng lẽ chuồn ra ngoài, dừng lại chỗ núi giả, nơi này ánh trăng vừa lúc chiếu xuống, chỗ cũng rộng.

Y khoanh chân ngồi xuống, hít sâu một hơi, tính toán bắt đầu cảm thụ linh khí tồn tại trong thiên địa.

Một phút đồng hồ trôi qua, không có thay đổi gì.

Mười lăm phút trôi qua, cái gì cũng không cảm giác được.

Nửa canh giờ nữa trôi qua, cũng không thu hoạch được gì.

Lâm Tầm không từ bỏ ý định, lại làm vài động tác hô hấp thu nạp, dùng nhánh cây làm vũ khí muốn xuất ra vài chiêu kiếm thức, phát hiện vô dụng, lại quay về ngồi xếp bằng, chắp tay trước ngực, rơi vào suy tưởng.

Y làm rất nghiêm túc, nhưng lại không biết nhất cử nhất động đều bị Thần Hàn đang dạo đêm trong Ngự Hoa Viên thu vào trong mắt.

Thần Hàn nhìn hành động quái dị của y, nhíu mày, hỏi Lý công công bên cạnh, “Ngươi cảm thấy đã hơn nửa đêm nó không đi ngủ mà ra đây làm gì?”

Lý công công suy nghĩ rất lâu, cũng không có câu trả lời.

Thần Hàn đến gần, không cố tình dấu tiếng bước chân.

Lâm Tầm mở mắt ra, liền thấy một gương mặt tái nhợt từ trên cao nhìn xuống mình.

“Đang làm gì đó?” Thần Hàn thấp giọng hỏi.

Lâm Tầm: “Tu tiên.”

Thần Hàn:.....