Chương 10: Niềm vui gặp gỡ (10)

Học viện Thiên Thánh trắc thí chiêu sinh, chẳng những thủ lĩnh các thế lực lớn, ngay cả hoàng đô cũng sẽ phái người ra mặt, thiên tài khắp nơi hội tụ, gió nổi mây phun, chính là việc trọng đại số một.

Mặc dù hiện tại bọn họ bởi vì “ấy ấy” nên không thể đối kháng, ước chừng là vô duyên với học viện Thiên Thánh, nhưng tới nhìn qua một lần thì cũng được .

Lâm Tầm điềm nhiên như không nói:

“Ba tháng nữa, là thi đấu tân sinh.”

Năm học viện chiêu sinh sẽ cử hành hai đại việc trọng đại, một là bí cảnh thử luyện, chỉ nhằm vào đệ tử bổn viện, hai là thi đấu tân sinh, các môn các tông, còn có đệ tử học viện khác, tụ hợp tinh anh, xem người trẻ tuổi nào đạt hạng nhất có thể hái được vòng nguyệt quế.

“Ta cũng sẽ dẫn tông đến, là cá hay là rồng, đến lúc đó tự có kết quả.”

Thiếu nữ vừa nói “Muốn” quang mang trong mắt đột nhiên tăng, vỗ tay hoan nghênh nói:

“Đến lúc đó, ta nhất định phải một kiếm thiêu ba tông, một môn phái nhỏ không thu hút lại có thể bay ra một đầu phượng hoàng, sẽ làm cho đám lão gia kia kinh động rớt cằm!”

Mọi người: …

Thiếu nữ càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý:

“Hàng năm học viện Thiên Thánh tuyển nhận nhiều thiên tài như vậy, ta đi nói không chừng cũng sẽ bị vùi dập, nhưng nếu đến lúc đó ngay cả đệ tử thiên tài của bọn họ cũng ta hung hăng giẫm dưới chân, chẳng phải chứng minh ta mới là thiên kiêu chân chính!”

Lâm Tầm, “… Ngươi rất có ý tưởng.”

Trên mặt những người còn lại đáp lại lơ đễnh, nhưng lại lén lút đem lời của thiếu nữ nghiền ngẫm một phen, rồi lại cảm thấy một loại cảm giác khó hiểu đeo bám.

Loại hưng phấn quỷ dị này là sao?

Một kiếm thiêu ba tông?

Tô Hưng Bang nghe cũng mong đợi.

Thanh niên có nhiều tâm huyết và cảm xúc mãnh liệt, nhưng ngẫm lại quang cảnh kiếm phá vạn pháp, đều sẽ cảm thấy sục sôi.

Lâm Tầm:

“Tông môn hiện giờ đã có hai mươi người, ngày ấy ta đã sắp số ổn, nhưng thứ tự này cũng không cố định, mỗi người đều có thể thách đấu người có số cao hơn, cướp lấy số thứ tự của hắn, cách bảy ngày ta sẽ làm thống kê một lần, vị trí trước mười đều sẽ có thưởng, và sau mười…”

Khóe miệng hắn nâng lên nét cười quỷ dị:

“Mấy ngày nay ta dự định xây dựng một linh tuyền ở hậu viện, trời đông giá rét ngâm mình trong đấy cũng là không tệ.”

Không ít người âm thầm sợ đến run rẩy.

Bá bá bá!

Hai mươi miếng ngọc bội hồng sắc xuất hiện trước mặt mọi người.

“Là hình dáng hoa mẫu đơn.” Thiếu nữ cầm lấy đặt ở chóp mũi nhẹ ngửi: “Thật thần kỳ, trên mặt còn có dị hương.”

Đinh Thánh nhìn miếng ngọc bội, không biết thế nào lại nghĩ đến bộ dáng ngâm thơ của Lâm Tầm ngày đó: “Chỉ có mẫu đơn thật mới quốc sắc.”

Xem ra hắn thật sự thực thích loại hoa này.

“A, bên trên có chữ.” Một tiếng thét kinh hãi truyền đến, những người còn lại liền xem xét ngọc bội trên tay, quả nhiên đều có chữ.

“Yêu cầu của các ngươi chính là đoạt lấy ngọc bội của những người khác, nếu thành công thì thứ tự của các ngươi sẽ thay đổi.” Trên tay Lâm Tầm có thêm viên đan dược kim quang óng oánh: “Bảy ngày sau, ngoại trừ trước mười, người tiến vào tam giáp sẽ được thưởng một viên Tụ Linh đan.”

Đan dược kia vẻn vẹn xuất hiện vài giây, đan hương liền tràn ngập toàn bộ gian phòng.

“Ít nhất cũng là bảo đan trên tứ phẩm!”

“Không sai, chung quanh đan dược rõ ràng có đan vụ tụ hợp, có lẽ là lục phẩm.”

Dưới phần thưởng lớn, mọi người cuống quít cất kỹ ngọc bội của mình, ánh mắt nhìn người xung quanh mang theo cảnh giác, có mấy người xem ra đã có mục tiêu.



Từ ngày Lâm Tầm chế định chế độ mới đã qua sáu ngày, tối hôm đó, phòng hắn lần đầu tiên có người chủ động tới cửa viếng thăm, Lâm Tầm vốn có chút buồn ngủ, bị cứng rắn cắt ngang, hắn một phen mở cửa, vừa chuẩn bị bất luận người đến là ai, nhấc chân liền muốn cho một đá, bỗng nhiên động tác đình trệ, như bị kinh hách:

“Ngươi là ai?”

Tiểu vương gia bụm khuôn mặt sưng to:

“Ka là tiểu vang gia của Hầu phủ!” (Ta là tiểu vương gia của Hầu phủ, bị đánh sưng mặt nên nói ngọng)

“Một trăm linh thạch.” Lâm Tầm vươn tay.

Tuy tiểu vương gia không biết hắn muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn móc hầu bao.

Lâm Tầm cùng hệ thống trao đổi một chai thuốc tiên chữa thương, đưa cho hắn.

“Ưm, lạnh quá!” Tiểu vương gia kinh ngạc che mặt: “Ta có thể nói chuyện bình thường rồi!”

Lâm Tầm nhíu mày: “Sao lại bị đánh thành như vậy?”

Tiểu vương gia run run ngón tay chỉ vào hắn:

“Còn không phải là cái quy định mới khiến cho thành thế này.” Trước số ba sẽ được Tụ Linh đan, không ai dám đánh chủ ý vào Đinh Thánh, cũng không ai dám khiêu chiến kiếm của Tô Hưng Bang, so đến so đi, người thứ ba bất học vô thuật là hắn, quả thực là một khối thịt béo ai nhìn cũng đỏ mắt!

Khi hắn đang tiến hành lên án, xa xa Tô Hưng Bang hướng nơi này đi tới, nhìn thấy tiểu vương gia, có chút sửng sốt, bất quá nhìn đến vết thương trên mặt hắn thì hiểu ra.

Tiểu vương gia Hầu phủ khinh thường nhìn hắn một cái, nhìn gì, tiểu gia có hủy dung thì khí chất vẫn đoan chính!

Tô Hưng Bang không để khıêυ khí©h của hắn ở trong lòng, do dự một chút, nói:

“Ta thu được tin tức, Hạ Hầu Trần ở trắc thí của học viện Thiên Thánh đại phóng dị thải, được Lục Thiên Hàn thu làm môn sinh, môn hạ của Lục Thiên Hàn đã mười năm chưa thu người, phụ thân ngươi rất cao hứng.”

Tiểu vương gia kéo ra một nụ cười khó coi, phối với thương tích trên mặt hắn, có vẻ có chút xấu xí quái đản, hắn làm bộ như cái gì cũng không nghe thấy, lấy ra thiệt nhiều linh thạch đưa cho Lâm Tầm:

“Ngươi nói luận thắng thua nhưng không nói thủ đoạn gì, ta đây cũng có thể dùng tiền thuê ngươi giúp ta trộm ngọc bội của Đinh Thánh.”

Vẻ ngoài đần độn, không thể tin được Tiểu vương gia này cũng có một cái tâm lanh lẹ.

Lâm Tầm cân nhắc linh thạch:

“Đơn này, ta nhận.”

Tiểu vương gia gật gật đầu, không nói gì, xoay người đi mất.

Lâm Tầm ném linh thạch vào không gian giới chỉ, ngón tay ma sát phía ngoài nhẵn bóng của chiếc nhẫn:

“Lục Thiên Hàn?”

Hắn đã từng nghe thấy cái tên này, lúc hắn bị mang về Lâm gia, từng nghe Mạc lão đàm luận qua người này, thiếu niên thành danh, mười sáu tuổi ngao du đại lục, hai mươi tuổi trở lại Già Lam quốc, hai mươi ba tuổi được kim đan, ba mươi tuổi bước vào nguyên anh, cực kỳ xuất chúng, mà Lục Thiên Hàn, không thể nghi ngờ là loại thiên tài trong lông phượng và sừng lân. (Ý là người xuất chúng trong những người xuất chúng)

“Đều nói hổ phụ vô khuyển tử, lão Vương gia Hầu phủ có hai đứa con trai, đại nhi tử Hạ Hầu Trần thiên tư thông minh, là người kế tục tu luyện hiếm có, tiểu nhi tử Hạ Dạ Bạch tuy rằng căn cơ không kém, nhưng cũng chỉ là không kém mà thôi.”

Cố tình khi còn nhỏ lần đầu tiên Hạ Dạ Bạch nhìn thấy Lục Thiên Hàn đã bị phong tư thiên nhân của đối phương mê hoặc, đã thề rằng, sau này nhất định phải làm đệ tử của người nọ, bên ngoài thường tự xưng là đệ tử của Lục Thiên Hàn, thường thường chui vào học viện Thiên Thánh, ỷ vào thân phận tiểu vương gia Hầu phủ chơi xấu Lục Thiên Hàn môn tiền bất tẩu.

“Lần trắc thí này của Thiên Thánh, Lục Thiên Hàn đích thân chọn Hạ Hầu Trần, nhận được sự tôn tọng tối cao, chắc hẳn trong lòng hắn sẽ không dễ chịu.” Tô Hưng Bang lắc đầu, ngược lại nói với Lâm Tầm: “Gần đây ta có cảm giác đột phá mờ mờ ảo ảo, nhưng bất luận cố gắng thế nào thì vẫn cảm thấy còn kém một bước.”

Lâm Tầm đếm một trăm linh thạch cho hệ thống.

【Hệ thống: dục tốc bất đạt, kiếm khí tổn thương kinh mạch, bình tâm tĩnh khí, tìm hiểu thêm ý nghĩa thâm sâu của kiếm quyết, đến thời điểm thì sẽ trăng đến rằm thì trăng tròn. 】

Lâm Tầm truyền đạt nguyên si lời của hệ thống cho Tô Hưng Bang, đối phương ngộ tính rất cao, rất nhanh liền hiểu ra vài phần.

Giải quyết chuyện phức tạp xong, Tô Hưng Bang thoáng nhìn chiếc nhẫn của Lâm Tầm, trong mắt không tán đồng:

“Ngài không nên đáp ứng Hạ Dạ Bạch, đi trộm bài tử của Đinh Thánh quá mức nguy hiểm.”

Lâm Tầm:

“Cho nên thời cơ xuống tay rất quan trọng.”

Tô Hưng Bang nhíu mày:

“Chẳng hạn như?”

Lâm Tầm:

“Chẳng hạn như lúc hắn đang tắm rửa, dù cho có nhận ra được sự tồn tại của ta thì cũng không thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra đánh ta.”

Tô Hưng Bang: …