Chương 11: Niềm vui gặp gỡ (11)

Con người một khi quyết định tìm đường chết, bình thường sẽ có hai đặc tính, thứ nhất là trời ngăn không được, thứ hai là cực kỳ nhanh chóng, nắm chắc toàn bộ thời gian. Và Lâm Tầm có cả hai cái đó.

Tô Hưng Bang nhìn hình bóng ấy tiêu sái xoay người, đạp tuyết rời đi, không khỏi hoảng thần, chờ hắn bình ổn lại, ngoại trừ bông tuyết ngẫu nhiên bay xuống, trong không khí đều chẳng còn lại gì cả .

“Ngươi…” Một tiếng thì thào phát ra cùng tuyết tan vào đất.

Ban đêm, một thân ảnh quỷ mị dừng lại trên cây khô trong chốc lát, chớp mắt sau đã biến mất tại chỗ, rồi người đó lại xuất hiện sau tấm bình phong. Gỗ làm khung, sa mềm làm mặt, phía sau có dáng người lờ mờ, dù vách ngăn có thêu tranh hoa điểu vẫn có thể thấp thoáng thấy được vóc người hoàn hảo đang tắm rửa sau bình phong.

Trên hoành can có vắt một kiện xiêm y trắng toát, bên trên phảng phất thơm mùi hoa mai.

Cố ý dùng huân hương à?

Tay Lâm Tầm vốn định chạm vào y phục dừng giữa không trung, suýt chút nữa đã chạm vào.

Có độc?

Hắn có kiếm cương hộ thể, không sợ độc, nhưng trong nội tâm luôn có một loại cảm giác bất an mơ hồ.

Phía sau có người không nhỉ?

Dưới linh tính quỷ dị, hắn chợt xoay người, một mảnh yên tĩnh,vắng vẻ, ước chừng đã có chuẩn bị đủ, khi nhìn thấy cái gì cũng không có, Lâm Tầm không biết là thở phào nhẹ nhõm hay là hơi có thất vọng.

Tí tách.

Tiếng vang rất nhỏ.

Giọt nước rơi xuống đất vỡ thành từng đóa hoa. (chém)

Theo hướng nhỏ xuống, Lâm Tầm từ từ ngẩng đầu, trên xà ngang có người tóc dài như thác (nước), nội sam bạch sắc đơn bạc, đáng tiếc chủ nhân của nó không mềm mại giống mái tóc dài kia, nhãn thần hoang vu.

Lâm Tầm cảm thấy đó là thằn lằn ngủ đông trong sa mạc đã lâu, đang tìm kiếm thức ăn, đang rình chờ hành động, tuyệt không cho đối phương cơ hội cắn trả.

Người này vừa rồi không phải là đang tắm à? Sao chớp mắt một cái đã ở trên xà nhà rồi?

【Hệ thống: bí pháp không gian, hắn đã bước đầu bước vào ngưỡng cửa. 】

Lâm Tầm mặc dù không biết loại bí pháp ảo diệu này, nhưng có thể khiến hệ thống đặc biệt giải thích thì chắc chắc không phải bình thường.

【Hệ thống: ở thế giới này để đến được ngưỡng cửa của bí pháp không gian thấp nhất cũng phải hậu kỳ nguyên anh. 】

Đinh Thánh rõ ràng chưa tu luyện được tới tầng đó mà đã đυ.ng phải tầng gông cùm xiềng xích này.

Lâm Tầm giễu cợt:

“Ta chưa từng nghe ngươi khen hắn là thiên tài một câu nào.”

【Hệ thống: hắn không phải thiên tài. 】

“Hử?”

【Hệ thống: thiên tài trăm năm mới có, quỷ tài muôn đời hiếm thấy. 】

Trong lúc hắn đang nói chuyện với hệ thống, bên trên truyền đến một giọng nói, cái này chắc chắc là của người trên xà nhà, vừa lạnh lẽo, trong trẻo vừa thản nhiên:

“Đừng nói với ta là ngươi lạc đường.”

Thấu qua giọng nói lạnh như băng, Lâm Tầm thấy sắc mặt Đinh Thánh hơi hơi trắng bệch, lập tức hiểu được sử dụng bí pháp không gian này với hắn mà nói vẫn có chút miễn cưỡng:

“Không phải lạc đường, chỉ là đi ngang qua, vào xem chút thôi.”

Một trận gió lạnh tản ra, mắt thường có thể thấy cổ tay áo vốn còn nhỏ nước giờ đang tỏa ra hơi nước, phút chốc bộ y phục khô lại, mà Đinh Thánh, chỉ cách hắn mấy trượng, đứng ngay ngắn, ánh nhìn dừng lại trên người hắn.

Cũng trong khoảng khắc này, Lâm Tầm tinh tường nhìn thấy miếng ngọc bội mẫu đơn kia đang treo bên hông người này, đeo sát bên người.

“Nếu không phải độc tố trong không khí nhạt đi, ta thậm chí còn không có cảm giác ngươi đã đến.” Ánh mắt Đinh Thánh thêm vài phần dò xét: “Ta rất ngạc nhiên, ngươi làm thế nào mà tránh được cảm giác của ta.”

Nội tâm Lâm Tầm: Đương nhiên là hệ thống mở plug-in cho ta.

Plug-in nói chung là một chương trình gian lận nhằm mang lại lợi ích cho người chơi bằng cách sửa đổi trò chơi.

Dăm ba câu cho qua rõ ràng không thuyết phục được người trước mặt, tính xong đường lui, trên tay của hắn cũng xuất ra một tháp nhỏ màu bạc, có ba mươi sáu tầng, đỉnh tháp họa minh nguyệt thất tinh, trên đỉnh tháp có một ấn ký hình tia chớp.

“Thánh khí?!” Mắt Đinh Thánh đột nhiên sâu lại, cảm nhận được lần lượt lên cao từng tầng up áp càng lên càng đậm, còn có sung động thần bí quanh thân tháp, hắn nhận định rất nhanh:

“Đúng là thánh khí không gian.”

Lâm Tầm tiếp:

“Người nhà đưa cho.” Hắn thu tháp nhỏ vào không gian giới chỉ, thầm nghĩ thánh khí Mạc lão đưa dung thật tốt, bất luận là rời Lâm gia, hay là lần đột nhập phòng của Đinh Thánh tối nay, đều là một cái cớ tuyệt hảo.”

Đinh Thánh nhãn lực rất cao:

“Thánh khí không gian dùng nhiều sẽ tiêu hao tính năng của thánh khí, số lần sử dụng cũng hạn chế.”

Bí truyền không gian mặc dù tiến vào đại năng kỳ hóa thần, cũng chỉ có thể nói là một góc sơ đẳng, làm ra một món thánh khí tùy ý chuyển hoán không gian khó khăn không thua gì phi thiên, vì thế hiện giờ thánh khí còn sót lại ở đại lục chỉ có thánh khí không gian là loại hình tiêu hao.

Lâm Tầm thần tình lạnh nhạt:

“Ngươi có thể cho là ta bị mỹ sắc mê hoặc, đến nhìn lén ngươi.”

Tiêu hao năng lượng của thánh khí không gian chỉ là để nhìn trộm người tắm rửa.

Mi phong xinh đẹp của Đinh Thánh lần đầu tiên có chiều hướng tụ lại, hiển nhiên lần lần đầu đυ.ng phải một người bất bình thường như thế.

“Ngươi…”

Chữ sau còn chưa nói xong, khuôn mặt ngũ quan tú lệ bỗng nhiên sát lại gần, cách chóp mũi hắn chỉ vài xăng- ti, lại sát thêm chút nữa, ngay cả hơi thở của hai người cũng đã sắp cùng một chỗ.

Khoảng cách gần như vậy, Đinh Thánh có thể tinh tường nhìn ra bất kể một biểu cảm rất nhỏ nào trên mặt Lâm Tầm. Lâm Tầm hơi hơi ngửa đầu, lộ ra cần cổ yếu ớt nhất, nhìn qua vừa nhu nhược vừa không chút nào phòng bị.

Cùng lúc đó, thánh khí vốn bị thu về trong không gian giới chỉ không biết khi nào đã trở lại trên tay trái Lâm Tầm dấu đằng sau, một tay khác thuận thế cởi xuống miếng ngọc bội kia, đồng thời, hắn chính thức dùng đúng tác dụng thánh khí không gian.

Thân ảnh tươi cười giảo hoạt cứ như vậy đột ngột biến mất trong con ngươi đen như mực.

“Ra đây mới là mục đích của ngươi sao?” Ánh mắt Đinh Thánh đột nhiên lành lạnh.

Hắn xoay người, muốn phủ thêm áo ngoài, lại cảm thấy y phục bỗng nhiên rộng buông lỏng, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện bị không chỉ ngọc bội bị lấy đi mà còn có cả đai lưng dùng tơ tằm chế thành.

Sau một khắc khẽ run, hắn cột chắc ngoại bào, do hắn cúi đầu nên nhìn không ra là hắn vui hay giận.

“Được… Ngươi được lắm!”

Trong bóng đêm mờ mịt, một tiếng nghiến răng chôn trong bóng đêm khôn cùng.

Đạt thành giao dịch, Lâm Tầm đem ngọc bội treo trước cửa phòng tiểu vương gia, xoay người rời đi, giấu công và danh.

Hôm sau, tiểu vương gia mở cửa ra, đang chuẩn bị ngửa đầu hít bầu không khí thư giãn sau khi tuyết rơi, dư quang khóe mắt thoáng liếc thấy một thứ hồng lửa trước phòng, nhanh chóng dùng tay cầm lấy, giữa lông mày có hỉ sắc:

“Không ngờ là hắn lại thật sự làm được.”

Xem ra người này chắc chắn còn cất dấu bản lĩnh lợi hại hơn, cũng không uổng mấy ngày nay hắn bị đánh một trận ngon lành.

Sờ một cái khuôn mặt đã khôi phục như thường, cảm thán một trăm linh thạch đêm qua đúng là không phí phạm, thuốc trị thương lấy được chỗ Lâm Tầm có thể so với linh dược thượng phẩm.

Chính là sắc mặt vui mừng này không giữ được một giây, trên mặt hắn hiện lên một chút nghi hoặc:

“Cái gì đây?”

Bên cạnh ngọc bội còn có một căn thắt lưng dài đang đón gió, lúc trước vinh dự đón tiếp sắc hồng chói mắt nên không để mắt đến mảnh vải trắng hoàn toàn tầm thường bên cạnh.

Hạ Dạ Bạch tháo thắt lưng ra, ừm, tơ tằm hảo hạng, giá trị xa xỉ, nhìn nhìn độ dài, độ rộng, ánh mắt của hắn chợt từ nghi hoặc trở nên sợ hãi:

“Này… Chẳng lẽ là…”

Đoạn sau đó hắn hoàn toàn không dám nghĩ tiếp.

Nghĩ đến bản thân đêm qua nhét linh thạch vào túi áo Lâm Tầm, nhìn nhìn lại ngọc bội trên tay, cùng một cái thắt lưng hư hư thực thực, hắn khóc không ra nước mắt, hứng gió thét dài:

“Ngươi, cái đồ chẳng những mưu tài lại còn hại mệnh!”

Ở một sương phòng khác, Lâm Tầm trái lại rất thản nhiên, chỉnh lý tốt y quan, thong dong cất bước, chuẩn bị một ngày dạy học mới.