Chương 9: Niềm vui gặp gỡ (9)

Làm xong mua bán không vốn vạn lợi, Lâm Tầm tiện tay bỏ cành khô qua một bên, những người vừa đấu thầu được đều lặng lẽ cất kỹ đồ của mình, dụng thần xem xét, tuy rằng không biết thứ này có đáng giá linh thạch hay không nhưng cũng vẫn không che giấu được vui mừng nơi khóe mắt, trong đó hắc y thiếu niên mua được long tuyền tụ kiếm là rõ ràng nhất.

Tiểu vương gia Hầu phủ vẻn vẹn kém một vạn linh thạch, lại lỡ mất dịp tốt với Tịch Diệt chỉ, đã quen với cuộc sống được nuông chiều ngày qua ngày, hắn hừ lạnh một tiếng, đang chuẩn bị châm chọc một câu “Ai biết mua phải cái đồ xiếc khỉ gì”, vừa nâng đầu, đúng lúc chạm phải đôi mắt xinh đẹp tựa như mặt hồ bóng loáng, khó gợi sóng.

Chẳng qua là chạm phải một ánh mắt, hắn liền nhịn không được có chút chùn bước, cuối cùng không trực tiếp mở miệng, nghiêng đầu lệch qua một bên, bĩu môi, không chịu thừa nhận nhát gan.

“Một, hai, ba…” Ngay khi trong lòng tiểu vương gia lần thứ ba trăm mắng Lâm Tầm đến cẩu huyết lâm đầu, chỉ thấy cùng cặp mắt mê nhân kia ngón tay trên không trung chỉ một vòng, bao hàm cả Đinh Thánh và đại hoàng tử Tô Hưng Bang: “Mười chín. . . Vừa vặn hai mươi.”

“Đại sư huynh. ” Ngón tay Lâm Tầm chỉ hướng Tô Hưng Bang.

Tô Hưng Bang nhích người ra sau, hắn không muốn mang hư danh Đại sư huynh trên lưng, tính cách của Đinh Thánh chắc chắn sẽ không chịu khuất phục dưới cơ người khác, hắn có cái danh hiệu này, cuộc sống sau này sẽ “thú vị” .

Ngón tay Lâm Tầm nghiêng nghiêng, chuyển hướng sang Đinh Thánh: “Đại sư huynh.” Lại chỉ chỉ Tô Hưng Bang: “Nhị sư huynh.”

Sau đó lại sắp xếp thứ tự cho những người còn lại, đầu tiên chỉ chỉ tiểu vương gia Hầu phủ: “Tiểu tam.”

Một tiếng tiểu tam làm tiểu vương gia tức thì không nguyện ý:

“Ta không chịu! Dựa vào cái gì bọn họ đều có tên!”

Hắn nói thực không khách khí, trong mắt Lâm Tầm không có nửa phần sắc giận, bình tĩnh giải thích:

“Tiểu nhị rất khó nghe, cho nên hắn là nhị sư huynh.”

Tiểu vương gia tức đến dậm chân, muốn hỏi vì cái gì Đinh Thánh là Đại sư huynh, nhưng ánh mắt vừa tiếp xúc nơi nào đó, tức khắc kinh hãi, hắn ngày thường luôn vô độ, cũng đã nghe qua không ít về ác danh Đinh Thánh, đặc biệt ở hoàng đô, cái tên Đinh Thánh này chính là một lôi trì, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, sẽ không có người nào dám bước qua.

Lâm Tầm dựa vào trình tự chỗ ngồi, từ vị trí ba đến vị trí thứ hai mươi, rồi sau đó như là đã làm một việc cực kì mệt nhọc, sắc mặt hơi hơi phiếm hồng, khí tức cũng lớn hơn chút.

Điều này làm hắn nhìn qua khá vô hại:

“Xin lỗi, ta không nhạy bén với mấy con số, mỗi khi dính líu đến mấy con số liền tâm thần mệt mỏi.”

Ban nãy còn vừa lừa hết mấy chục vạn linh thạch, trong nháy mắt những ánh mắt ai oán tuôn ra như thủy triều.

“Ờ, ngoại trừ tính sổ.” Lâm Tầm ngại ngùng mỉm cười: “Người khác nợ bao nhiêu linh thạch, bản thân cho người khác vay bao nhiêu, điểm ấy thì ta vẫn còn lý trí.”

“A.” Tiểu vương gia Hầu phủ thiếu chút nữa nhổ một bãi nước bọt lên đất, trong lòng thầm mắng: “Ngươi cái gì cũng có, chỉ không có thể diện.”

Hắn tự hỏi những việc như ăn chơi cờ bạc, miên hoa túc liễu đều đã làm không ít, nhưng gặp phải Lâm Tầm chỉ cảm thấy những việc đó đều không đủ nhìn.

“Nếu làm lễ bái sư, ta sẽ có nghĩa vụ dạy dỗ các ngươi thật tốt.” Lời nói ngừng lại một lát: “Chờ các ngươi thành tài, vi sư hiển nhiên sẽ để các ngươi trở về.”

Hắn không xưng ta nữa, một từ “Vi sư” đại biểu hắn bắt đầu “thụ nghiệp truyền đạo” .

“Ngươi đã nói thành tài, thế nào là thành tài, chẳng lẽ chúng ta phải ở đây cả đời?” Có người hỏi.

Lâm Tầm nhìn đặt nữ tử câu hỏi: “Ra là tiểu thập bát.”

Nữ tử vốn hùng hổ cắn môi, ánh mắt nhìn Lâm Tầm hận không thể đem hắn ném vào thâm sơn cho dã thú ăn.

“Ngươi nói đúng, nếu thành tài, tất nhiên phải có một tiêu chuẩn.” Lâm Tầm nói làm mọi người mong mỏi.

“Tiêu chuẩn thế nào?” Thiếu niên số thứ tự mười bảy hỏi.

Lâm Tầm hơi méo mặt một chút, đơn giản suy tư: “Bán thần được chứ?”

Không khí đột nhiên an tĩnh.



Không ai lên tiếng, Lâm Tầm tự nhiên tiếp nhận tiêu chuẩn này:

“Nếu không có dị nghị, vậy thì chính thức bắt đầu thụ khóa, trước đó giải thích một chút, mỗi ngày lên lớp vào giờ Thìn, kết thúc vào giờ Tỵ, thời gian còn lại các ngươi tự tu luyện.”

“Thuật nghiệp chuyên về một thứ, trong các ngươi có người luyện kiếm, có người thiện độc, còn có người tu những thiên đạo khác, gia tộc khẳng định cũng chuẩn bị cho các ngươi tâm pháp sở trường, ba nghìn đạo pháp có dài, nhưng chỉ có một đạo, mọi người có thể tu.”

Đã có người bắt đầu nhíu mày, người luyện kiếm không cần đao, người vũ đao không lộng thương, đây là quy định bất thành văn của Tu Chân giới. Cũng không phải là không có khả năng, nhưng một người có dốc sức cả đời cũng vô pháp đạt cực hạn ở một đạo, làm sao còn thừa thời gian để mà học những thứ khác.

“Chẳng sẽ ngươi muốn cho “tài tử giai nhân” này đi tu linh đạo?” Bên dưới truyền đến một tiếng nói, Đinh Thánh tùy ý tựa vào ghế, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, khóe mắt mang theo ý lạnh.

Ước chừng là bị ngữ khí trào phúng của hắn kí©h thí©ɧ huyết tính, thiếu nam thiếu nữ nguyên bản đối với cái gọi là “linh đạo” có điều mâu thuẫn, bỗng nhiên liền đối với môn công pháp này nổi lên vài phần tò mò.

“Linh đạo là gì, sao ta chưa bao giờ nghe nói qua?”

Lâm Tầm khí phách nói ra hai chữ:

“Rất đắt!”

Trong phòng lần thứ hai lặng ngắt như tờ.

Lâm Tầm nói thật, bởi vì trong đống công pháp hệ thống sở hữu, chỉ có một quyển yết giá cao nhất, lên tới kếch xù: bốn mươi vạn linh thạch, mà ngay vừa nãy, bốn mươi vạn linh thạch vừa tới tay hắn không hề che giấu nóng lòng muốn cùng hệ thống làm cuộc mua bán này.

Tuy rằng nói đắt nhất không nhất định là đồ tốt, nhưng khả năng là tàn thứ phẩm cũng cực nhỏ.

“Linh đạo, tu luyện dài lâu, thấy hiệu quả chậm, mà lại cực dễ tẩu hỏa nhập ma, người tài suy bại vì linh đạo, thế nhân gọi là quỷ đạo… Người tu tập linh đạo, đa phần không chết già, không người nối nghiệp, không vào luân hồi, có người thành cô hồn dã quỷ, có người thì tan thành mây khói, từ xưa đến nay nhiều vô số kể.”

Mọi người: …

Lâm Tầm từ trong không gian giới chỉ lấy ra bí tịch, máy móc đọc, hoàn toàn không để ý tới biểu tình phấn khích của đám người bên dưới.

Thời gian nửa nén hương trôi qua, bản bí tịch này đọc được hơn phân nửa, từ thiên lôi đánh xuống nói đến tan thành mây khói, từ cửa nát nhà tan nói tới hồn phi phách tán, bài truyền đạt không một chữ tốt, lại chờ qua nửa nén hương, Lâm Tầm đã đọc đến tờ cuối cùng: “Người cố tu hành linh đạo, nhất định tâm trí trác tuyệt, tính cách cương nghị.”

“Ba” một tiếng, bí tịch bị khép lại.

An tĩnh, gian phòng nhỏ này hôm nay không biết lần thứ mấy xuất hiện an tĩnh quỷ dị.

“Cái này… hết rồi?” Có tiếng không xác định hỏi.

Lâm Tầm nhìn nhìn trang bìa, bình tĩnh nói:

“Cái này chính là quy tắc chung, phần sau còn có mấy quyển nói kỹ càng, tỉ mỉ về phương pháp tu luyện, cùng đòi hỏi những điều phải chú ý.”

Một cái cánh tay do dự giơ lên:

“Lão sư, có thể không tu được không?”

Ngay cả tôn xưng cũng dùng tới , mọi người sợ Lâm Tầm như mãnh hổ, phỏng chừng còn sợ linh đạo hơn mãnh hổ.

“Không tu?” Lâm Tầm nhướn mày.

Hắn tốn bốn mươi vạn mua đến một đống giấy lộn, vậy mà lại có người muốn không tu?

Đi lại cái bàn trước mặt, nhặt cành khô lên, tiêu phí một trăm linh thạch, tùy tay chính là một đạo kiếm khí, cái bàn trước mặt người vừa nói chuyện “xoẹt” một tiếng, bị cứng nhắc chém thành hai nửa.

Tay Lâm Tầm nâng một quyển thư, tao nhã, mỉm cười nói:

“Vi sư hết sức tôn trọng ý kiến của mỗi đệ tử.” Mở đầu câu chuyện, hắn nhìn tiểu Hầu gia ngơ ngẩn một bên: “Tiểu tam, ngươi cảm thấy, linh đạo này… tu, hay không tu?”

“Tu!” Tiểu Hầu gia nuốt nước miếng, hiên ngang lẫm liệt đáp.