Chương 11.2: Mùi hương

Trần Hạo Triết bị cảnh đẹp phía sau Lâm Kinh Mặc làm cho mê mẩn, khi đến trước mặt Đường Thiên Vũ mới nhìn thấy anh, trên thực tế, mối quan hệ của hai người rất bình thường, phải nói rằng Đường Thiên Vũ và hầu hết các bạn học trong lớp đều có mối quan hệ bình thường. Bỗng nhiên Trần Hạo Triết nảy ra ý nghĩ khoe khoang, anh ta cảm thấy Lâm Kinh Mặc đẹp hơn nhiều so với bạn gái của Đường Thiên Vũ là Như Duyệt Nhiên. Vì vậy, ma xui quỷ khiến thế nào anh ta lại gọi anh một cách kỳ lạ: “Anh Vũ.”

Nhìn thấy là bạn học cùng lớp nên Đường Thiên Vũ cũng khẽ gật đầu, lúc này Lâm Kinh Mặc đã ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh anh, cô giả vờ đang lục túi xách của mình, nhưng thực ra là đang chú ý đến anh.

Ngoài ánh mắt giao nhau ngắn ngủi vừa rồi, Đường Thiên Vũ đối với cô không có nhiều hứng thú.

Lâm Kinh Mặc lấy ra tập và bút, trong lòng có hơi bực bội.

Nhưng ngay sau đó, cô đã điều chỉnh lại tâm lý của mình.

Xét xuất thân, gia cảnh của Đường Thiên Vũ, có lẽ từ nhỏ đã được nhiều người đẹp vây quanh, mặc dù hiện tại cô xinh đẹp, nhưng đối với người đã nhìn thấy nhiều người phụ nữ đẹp thì sức hấp dẫn trên khuôn mặt của họ sẽ giảm đi rất nhiều, cũng chỉ có một chàng trai bình thường như Trần Hạo Triết mới bị hấp dẫn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Những người đàn ông bên cạnh Thẩm Tinh Nhan đều không phải là người tốt, cô không thể xem nhẹ, nếu thành công quen biết Đường Thiên Vũ với chiến lược cấp độ này, đối với cô mà nói sẽ là cơ hội rèn luyện rất tốt.

……

Những ấn tượng và ký ức của một người về một người khác thường được tạo nên từ những điều nhỏ nhặt khác nhau.

Ngoại hình, giọng nói, mùi hương, cách nói chuyện, giọng điệu ngắt nghỉ, hành động… Mặc dù, trước đêm nay Đường Thiên Vũ không biết Lâm Kinh Mặc, nhưng sau đêm nay, rõ ràng trong đầu anh đã có thể phác họa ra một hình ảnh cụ thể.

Anh không cố tình lắng nghe hay chú ý đến bất cứ điều gì, nhưng họ đang ngồi quá gần.

Gần đến mức mũi anh có thể ngửi được mùi hương trên cơ thể cô một cách rõ ràng.

Ngọt ngào, giống như gió đêm đầu mùa hè, thổi qua khu rừng đầy hoa dại, vừa ngọt ngào vừa yên bình.

Duyệt Nhiên yêu thích nước hoa, hương nước hoa cao cấp dành cho salon, nước hoa của Cuba, cô ta đã sưu tập hàng nghìn chai các loại, gặp mùi hương mình thích, cô ta sẽ xịt và hỏi anh mùi hương này thế nào.

Đường Thiên Vũ không có hứng thú với thứ này, hơn nữa phần lớn mùi hương không có gì khác nhau, hương đầu hương cuối không biết cái nào là hoa nhài, có quỷ mới phân biệt được, cho nên hầu hết thời gian, anh đều nói qua loa lấy lệ.

Nhưng bây giờ, anh thực sự cảm thấy mùi hương trên người cô gái bên cạnh anh rất thơm.

Sau đó là giọng nói của cô. Từ từ uyển chuyển, giai điệu nhẹ nhàng, cố ý hạ thấp giọng như sợ làm phiền đến người khác, nhưng Đường Thiên Vũ vẫn nghe rõ, cô hỏi Trần Hạo Triết một số câu hỏi tưởng chừng đơn giản nhưng lại rất quan trọng, sau đó đi theo giáo sư lên bục giảng để suy luận từ trường hợp này sang trường hợp khác.

Ở Đông Đại không có sinh viên ngốc, các cô gái khoa tài chính quốc tế của bọn họ thậm chí còn thông minh hơn, nhưng trong cuộc phiêu lưu kỹ thuật số này Đường Thiên Vũ linh cảm rằng chỉ có người này có thể ở bên cạnh anh.

Vì vậy, anh vô thức liếc mắt nhìn Lâm Kinh Mặc một lúc, ánh đèn trên trần khán phòng đã tắt, bóng cô gái nhìn nghiêng giống như ánh sáng xuyên qua màn sương mù trong bóng tối.