Chương 7.3: Báo danh 2

“Không vội không vội, đợi con thu dọn đồ đạc xong đã.” Trước đây cha Lâm nghe nói ký túc xá sinh viên đều dùng gạch cũ ngói cũ, hoàn cảnh chẳng ra gì. Lúc vừa tới ông còn hơi lo lắng, nhưng bây giờ thấy ký túc xá này còn tốt hơn văn phòng của trưởng thôn, tâm trạng lập tức thả lỏng một nửa.

“Đi thôi, ba đến ga tàu hỏa trước, con sợ ba trễ tàu.” Đến ga tàu, cô không có vé thì không vào được, Lâm Kinh Mặc sợ cha Lâm lần đầu ngồi xe lửa tới Đông Cảng không nhớ giờ giấc.

Kể từ khi Lâm Kinh Mặc thi đỗ đại học Đông Cảng, cô trở thành người có quyền lực tuyệt đối trong lòng cha Lâm, người khác nói có thể không nghe nhưng con gái nói thì phải nghe. Lâm Kinh Mặc nói một tràng như vậy, cha Lâm cũng nghe theo.

Trước khi ra cửa, Lâm Kinh Mặc trao đổi số điện thoại với cô gái đến đầu tiên.

Có thể đây sẽ là bữa ăn cuối cùng với cha Lâm trong năm nay, Lâm Kinh Mặc tìm một nhà hàng gia đình được đánh giá tốt gần trường.

Đương nhiên là không để cha Lâm biết giá.

Mặc dù hình tượng của Lâm Kinh Mặc trong mắt ba vô cùng to lớn, nhưng nghĩ đến việc con gái một thân một mình học tập ở thành phố xa lạ, cha Lâm vẫn giảng một chút kinh nghiệm.

Nói rất nhiều, nhưng ý chính là bảo Lâm Kinh Mặc phải kiên nhẫn.

Tới từ địa phương nhỏ, không có người nương tựa sống ở thành phố lớn, kiên nhẫn là phẩm chất cần thiết.

Lâm Kinh Mặc nghe vậy mỉm cười, không cần biết trong lòng cô nghĩ gì, ở trước mặt ba mẹ, cô rất khi khi được làm cô con gái ngoan ngoãn khiến bọn họ vui vẻ.



Ba giờ mười phút, cha Lâm lên xe trở về.

“Mặc Mặc, xe lửa bắt đầu chạy, ba phải đi rồi.” Cha Lâm gọi điện thoại báo bình an với Lâm Kinh Mặc.

Biệt danh của Lâm Kinh Mặc là Mặc Mặc, thầy bói trong thôn nói mệnh cô thiếu nước, mẹ Lâm muốn gọi cô là Tiểu Thủy, cha Lâm lại cảm thấy hay nên đổi thành Mặc Mặc, sáu bộ nước mong Lâm Kinh Mặc bình an.

“Đi đường cẩn thận, về nhà thì gọi điện cho con. À ba ơi, lát nữa ba mở hành lý ra, con tặng ba món quà. Tạm biệt.”

Cha Lâm cúp điện thoại, tò mò mở hành lý ra, chỉ thấy bên trong có một chiếc điện thoại cảm ứng mới, còn có một chiếc hộp dài.

Ba: Tặng ba một chiếc điện thoại mới, vỏ hộp đã vứt đi rồi nên không thể trả lại, ba phải sử dụng đó. Còn mẹ là dây chuyền vàng, sắp tới sinh nhật mẹ rồi, con nhớ mẹ nói muốn ba mua quà sinh nhật. Con yêu ba mẹ.

Không biết Mặc Mặc học ở đâu ra, cái gì mà yêu hay không yêu, cha Lâm lau nước mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ như thể muốn nhìn đến một nơi xa.