Chương 7.2: Báo danh 2

Giọng cũng dễ nghe như thế, vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại, giống như kẹo bông gòn vị matcha vậy.

Nhìn lại ánh mắt như lang sói của đám nam sinh bên cạnh, cô ấy không cảm thấy họ giống đồ ngốc nữa. Người đẹp như vậy đến cô ấy còn kinh diễm, huống hồ là bọn họ?

Lâm Kinh Mặc xoay người thì bắt gặp hai nam sinh.

Tướng mạo bình thường nhưng ăn mặc không tệ, có lẽ là người có tiền, xung phong muốn dẫn đường cho Lâm Kinh Mặc.

Lâm Kinh Mặc nhìn về phía cha Lâm theo bản năng, sợ hãi chuyện cô coi là bình thường này lại dọa đến ông ấy. Có điều tư tưởng của cha Lâm rất đơn giản, ông lại xem chuyện này là tình yêu thương giữa bạn bè, biểu cảm không có gì đáng bàn.

Nhưng Lâm Kinh mặc vẫn xua tay từ chối hai người họ.

Thoải mái nhận lòng tốt của người khác giới sẽ khiến bạn được yêu thích, cũng sẽ khiến người khác cảm thấy bạn đang lợi dụng sắc đẹp để trục lợi cho mình.

Đúng là Lâm Kinh Mặc muốn lợi dụng mặt của mình nhưng tuyệt đối không được tạo ấn tượng ban đầu bằng cách này.

Có lẽ người khác sẽ cảm thấy cô kiêu ngạo khó gần, nhưng kiêu ngạo khó gần còn hơn rẻ mạt dễ dãi.

Lâm Kinh Mặc và cha Lâm tới ký túc xá lúc mặt trời lên cao. Đầu tháng chín, sân trường đại học Đông Cảng lại lớn, đến khi tới ký túc xá, mặt Lâm Kinh Mặc đã phủ một lớp mồ hôi mỏng,

Tòa nhà ký túc xá ở phía Nam trường học, cạnh hồ Nhật Nguyệt của trường. Tòa nhà chín tầng với kết cấu hai gian, phía đông là ký túc xá nữ, phía tây là ký túc xá nam.

Phòng ngủ của Lâm Kinh Mặc ở tầng ba, một tầng có sáu phòng, mỗi phòng có một phòng vệ sinh độc lập, tầng một có một ban công lớn và khu hoạt động tập thể, khu trang bị đồ ăn vặt, đồ uống, đồ dùng sinh hoạt, máy bán hàng tự động, bàn ghế và nơi nạp điện.

Là một trong những đại học nổi tiếng của nước Hoa, đại học Đông Cảng nổi tiếng với cơ sở vật chất đầy đủ, chỉ cần nhìn cách bày trí ký túc xá, Lâm Kinh Mặc cũng cảm thấy nó xứng đáng với số điểm cao như vậy.

Lâm Kinh Mặc được phân vào phòng 302, cô đi vào, bên trong đã có một nữ sinh.

Da nữ sinh kia rất trắng, dáng người cũng cao ráo, tính cách có vẻ không tệ, cô ấy vừa nhìn thấy Lâm Kinh Mặc đã cười tươi.

Lâm Kinh Mặc mỉm cười đáp lại, sau đó tìm giường của mình, đặt đồ đạc xuống, sau đó xoay người nói với cha Lâm: “Ba, lát nữa chúng ta đi ăn cơm, sau đó con đưa ba ra nhà ga.”