Chương 3

Nắng sáng dịu nhẹ mang chút ấm áp đến từng cành cây ngọn cỏ. Cung Vận Ý đã thức dậy từ sớm, bắt đầu dọn sạp xem tướng đến thành Đông với mong muốn thay đổi vận xui, tìm chút tiền cơm.

Phía Đông thành hôm nay ánh dương soi đến, trời xanh mây trắng, hơn nữa còn có gió mát mẻ, không những thế còn có người của tộc Hồ Cương mới đến để đem hàng giao cho mấy tay thương lái, nếu y nhanh trí có lẽ sẽ tìm được vài người cần giúp đỡ.

Sạp xem tướng của Cung Vận Ý đối diện với một quán ăn đặc sản của Tiêm La, nổi tiếng với món bồ câu chạy bộ. Nhưng chẳng hiểu vì sao mà quán ăn lại không có một người khách nào.

Tiểu nhị ngồi chống cằm lên bàn chán nản đuổi ruồi, chủ quán thì cứ lẩm bẩm với cái bàn tính gỗ của mình, sau đó ông lắc đầu than thở.

Cung Vận Ý phe phẩy quạt, nghĩ nghĩ gì đó rồi đem vài đồng tiền xu đi đến đặt dưới thềm cửa, tiểu nhị thấy vậy bèn hỏi: "Này! Ngươi làm gì vậy?"

Cung Vận Ý từ tốn giải thích: "Ta thấy quán ăn của các người ế ẩm nên bày bố cục phong thủy kéo khách giúp thôi."

Tiểu nhị chống nạnh khinh thường mắng: "Á À! Hóa ra là tên thuật sĩ giang hồ muốn lừa bọn ta chứ gì?"

Cung Vận Ý vội xua tay: "Không phải, ngươi hiểu lầm rồi."

Tên tiểu nhị bắt lấy cổ tay y, lớn tiếng gọi ông chủ.

Ông chủ quán ăn mệt mỏi đi đến, tiểu nhị liền kể ra hết sau đó đòi báo quan.

Cung Vận Ý không ngờ rằng lòng tốt của mình bị chà đạp như vậy, trong lòng không khỏi phát sinh tức giận: "Ta chỉ muốn giúp ông thay đổi phong thủy, như vậy việc làm ăn mới thuận lợi."

Ông chủ có vẻ không tin đáp: "Rõ ràng là lúc mua chỗ này, ta có mời thầy phong thủy nổi tiếng về xem, làm sao có thể nói là nơi xấu được chứ?"

Cung Vận Ý tiếp tục giải thích: "Vậy thì kẻ đó lừa ông rồi, quán ăn này cửa hướng Đông Tây tà khí rất nặng nên vận may đều bị hút đi, hơn nữa kế bên còn là lò mổ heo, phía sau là ngõ cụt, tài vận đều bị đốt sạch rồi ông có biết không? Ta đặt đồng xu ở bật cửa chính là muốn hóa giải vận hỏa, thu hút tiền tài."

Nghe đến đây, ông chủ cũng có phần tin tưởng y, thế là bảo tiểu nhị thả Cung Vận Ý ra.

Cung Vận Ý xoa xoa cổ tay, không muốn ở lại để tên tiểu nhị kia khinh bỉ nên trở lại sạp xem tướng.

Mất cả nửa ngày mà quán trọ vẫn không có người khách nào, không những thế mà ông chủ còn bị bệnh.

Tên tiểu nhị lập tức mách lại với phu nhân và công tử, lập tức bọn họ kéo nhau đến vây lấy cái sạp nhỏ của Cung Vận Ý.

____________________________

Ngoại thành Quản Xuyên gió thổi mạnh bạo, nam nhân trẻ tuổi phong thái tuấn lãng tiêu sái cưỡi trên hắc mã anh dũng.

Trên người nam nhân vận quân phục, áo giáp cùng những thứ khác đều là một màu đen tuyền, trên tay cầm cây thương chạm khắc tinh xảo.

Nam nhân đi giữa đoàn tinh binh hùng hậu, ai nấy đều sĩ khí ngút trời, bên cạnh là hai vị phó tướng cũng anh dũng không kém, còn có một nữ nhân xinh như hoa như ngọc, dáng vẻ thướt tha.

Đoàn tinh binh hướng về cổng thành phía Đông mà đi, khi trông thấy bọn họ thì mọi người đều dạt qua hai bên cúi đầu, ngay cả lính gác cổng cũng tôn kính.

Họ đi được một quãng thì đột ngột dừng lại. Phó tả tướng Đặng Tả Khanh tò mò xuy ngựa đi lên phía trước.

Sau khi xem xét rõ tình hình bèn quay trở lại báo với nam nhân: "Bẩm tướng quân, phía trước xảy ra tranh chấp giữa một tên thuật sĩ giang hồ và chủ quán ăn."

Nam nhân được gọi là tướng quân đó khẽ cau mày, giọng nói trầm thấp vang lên: "Thuật sĩ giang hồ?"

Nam nhân chán ghét nhất chính là bốn chữ thuật sĩ giang hồ này, những người chuyên dụ hoặc bách tính mê tín dị đoan, không những thế còn dùng phong thủy gạt người.

Vì vậy mà đại tướng quân không nói gì nhiều, trực tiếp thúc ngựa tiến lên phía trước.

_________________

Cung Vận Ý bị phu nhân đó lớn tiếng mắng khiến cho người xung quanh tò mò đến xem.

"Chính ngươi đòi bày phong thủy cái gì đó hại lão gia ta lâm bệnh, ngươi cố tình phải không?"

Cung Vận Ý có chút lúng túng lắc đầu: "Không phải... Tôi không có ý đó..."

"Không có? Vậy sau khi ngươi bày trận xong thì cha ta lâm bệnh, ngươi giải thích thế nào đây?"

Lâm công tử tức giận, hắn thô bạo túm lấy cổ áo Cung Vận Ý xách lên.

"Nghe ta giải thích đã..."

Lúc này Tiểu Bối vừa hay từ thư trai đi đến để thăm y, ai ngờ nàng lại trông thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.

Vì lo lắng cho thúc thúc nên nàng không cần biết chuyện gì xảy ra, cứ thế mà lao vào đẩy Lâm công tử té trên đất. Lâm phu nhân hét toáng lên: "Ngươi dám gọi người đến đánh con ta?"

Cung Vận Ý vội kéo cổ tay Tiểu Bối lại, nói: "Phu nhân đừng hiểu lầm, cháu gái ta hơi nóng tính một chút, không cố tình..."

"Ta không tin bất cứ thứ gì mà tên lừa gạt như ngươi nói nữa, hôm nay ta sẽ dạy ngươi một bài học." Lâm công tử đứng dậy, tính giơ nắm đấm lên mặt Cung Vận Ý.

Đột nhiên một giọng nói trầm thấp mang mười phần sát khí vang lên: "Dừng tay."

Tất cả mọi người đồng loạt hướng mắt về phía nam nhân cưỡi hắc mã kia, cái nhìn sắc bén uy dũng của nam nhân cũng đủ để khiến bọn họ im lặng, không ai dám động đậy dù chỉ một cái.

Tiểu Bối có chút sợ hãi nép sau lưng Cung Vận Ý, y nuốt ực một cái chẳng hiểu vì sao lúc nam nhân quét mắt đến mình lại có thứ gì đó kinh khủng đánh ập đến.

Tại sao hắn lại nhìn y một cách đầy ác ý như vậy? Không những thế mà sâu trong đáy mắt của hắn lại còn chứa một chút tuyệt vọng.

Ánh mắt đó thật giống với...

Cung Vận Ý giật mình cúi đầu, sao ngay lúc này lại nhớ đến đứa trẻ đó? Chắc chắn không phải... Làm sao có thể được...

Nam nhân vẫn tiếp tục nhìn y, dường như có thể đυ.c hàn vạn lỗ trên người Cung Vận Ý.

"Bắt tên đó lại."

Nam nhân ra lệnh cho thuộc hạ, Cung Vận Ý kinh hãi nhìn bản thân bị quân lính kèm chặt hai tay ra sau, y run rẩy lên tiếng: "Vị tướng quân này... Vì sao lại bắt ta?"

Hắn nói: "Ngươi dùng tiểu thuật lừa gạt dân chúng, đây là tội mị dân nên đem về cho nha môn xét xử."

Cung Vận Ý lắc đầu: "Không phải, ngài hiểu lầm rồi."

"Nhân chứng đều có đủ, còn dám nói là hiểu lầm? Để xem lời bổn tướng quân cứng hay là miệng lưỡi ngươi cứng."

Nói xong nam nhân liền ra hiệu cho thuộc hạ lôi Cung Vận Ý đến công đường, Tiểu Bối hoảng loạn không biết phải làm thế nào đành quỳ xuống cầu xin.

"Tướng quân, xin ngài tha cho thúc thúc của ta..."

Nam nhân không thèm để ý đến nàng, căn dặn mọi người đi đến nhận chức vị thống soái canh giữ biên cương giùm hắn, còn bản thân thì trực tiếp xuy ngựa đến nha môn.

Tiểu Bối gần như sắp khóc vội chạy về tìm Trương lão sư giúp đỡ.

Hai mẹ con nhà họ Lâm cũng bị chuyện này làm cho kinh hãi bèn trở về quán ăn.

______________________________

Tại công đường, huyện lệnh bị sư gia dựng đầu dậy, gấp gáp báo lại tình hình. Huyện lão gia lập tức khoác quan phục vào người rồi chạy đi, mặc cho mặt chưa rửa miệng chưa súc.

Giữa công đường là nam nhân khí thế bất phàm ánh mắt như đao quang kiếm ảnh, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ để gϊếŧ chết khí thái của kẻ khác. Bên chân nam nhân lại là một nam nhân vận bạch y đơn giản, hai tay bị chế trụ bởi quan binh.

Huyện lão gia lúng túng ngồi xuống vỗ án, hỏi: "Người dưới công đường là ai?"

Tướng quân đáp, ngữ điệu bề trên: "Bổn tướng quân Tư Không Dương Thiên được ban chỉ trấn giữ biên ải."

Huyện lão gia cười cười, hai tay xoa lấy xoa để thái độ trở nên xu nịnh: "Ái chà! Tướng quân đại giá đến nha môn của kẻ hèn này có việc chi?"

"Ta bắt được tên lừa gạt, muốn ông xử phạt nghiêm minh."

Nói xong hắn liếc nhìn Cung Vận Ý.

Cung Vận Ý khổ sở lắc đầu: "Hồ huyện lão gia, không phải như vậy đâu, tất cả chỉ là hiểu lầm."

Hồ huyện lệnh không biết phải xử trí tình huống này như thế nào, bởi vì ông đã từng mang ơn Cung Vận Ý.

Vào một năm trước, khi ông được bổ nhiệm làm tri huyện ở thành Quản Xuyên này, lúc mới tới ông liền bị bệnh quật cho ba ngày ba đêm, không tài nào xuống giường được. Cũng may lúc đó sư gia gặp Cung Vận Ý, được y mách bài đem dao để lên gối đầu giường, bên cạnh đó còn lấy phong linh hình cánh hoa đặt bên bệ cửa sổ hướng Tây xua đuổi tà vật, mang lại bình an cho gia chủ.

Hồ tri huyện dần có khởi sắc bèn gọi y đến hỏi, chả là nha phủ đã bị ếm phong thủy, huyện lệnh trước vì tham ô mà cách chức, Hồ tri huyện lại chính là người tố tội, cho nên vì tư thù mà bài bố cục sát khí trong nha phủ, khắp xung quanh nha phủ đều bị rải xác rắn rết.

Hồ tri huyện nhờ vả Cung Vận Ý phá trận, y vì lòng tốt hơn nữa đã bấm ra người này không phải quan tham, mặc dù tính tình có chút nhát gan sợ cường quyền nhưng vẫn là quan tốt cho nên mới đồng ý.

Sau khi phá được trận, Cung Vận Ý liền lấy được sự tín nhiệm của ông. Vậy mà hiện tại vị Tư Không tướng quân này định tội y lừa gạt, mê hoặc lòng dân, khiến Hồ tri huyện vô cùng khó xử.

"Có phải ngài đã nhầm lẫn gì chăng?"

Hồ tri huyện cả gan hỏi, ông đã lấy hết dũng khí cho lời nói này.

Tư Không Dương Thiên khẳng định: "Ta không sai! Nếu ông không dám phạt thì ta phạt."

"Chuyện này..."

"Được! Người đâu, đánh hắn hai mươi hèo."

Tư Không Dương Thiên quả nhiên nói gì là làm nấy, không để tri huyện đồng ý bèn hạ lệnh đánh y.

"Á..."

Cung Vận Ý bị một tên quan binh dùng hai cây gậy bắt chéo kẹp ngay nách để thẳng lưng. Tên còn lại thì bắt đầu đập từng hèo từng hèo lên cơ thể y.

Mỗi một gậy đều dùng mười phần lực, tiếng va chạm của da thịt vang lên khiến cho sư gia và Hồ tri huyện không khỏi đổ mồ hôi hột.

Cung Vận Ý ăn đau đến mức cả cơ thể không kiểm soát được mà run bần bật. Y không tài nào hiểu nổi, vì sao lại bị đánh oan uổng như vậy, càng không thể hiểu vì sao tướng quân lại cố tình muốn hành hạ y cho bằng được.

Ngay lúc đánh tới gậy thứ mười, bên ngoài chạy vào là mẹ con Lâm gia cùng Trương lão sư.

Trương lão sư tuy là thầy giáo dạy chữ nhưng nhìn qua chỉ mới hơn ba mươi, so với Cung Vận Ý đứng tuổi hơn một chút thôi.

"Dừng tay! Tất cả chỉ là hiểu lầm, ta có nhân chứng."

Trương lão sư vội đến mức quên cả việc hành lễ.

Tư Không Dương Thiên nhè đó mà quát: "To gan! Trước mặt bổn tướng quân và huyện lệnh lại không quỳ xuống?"

Trương lão sư vì tiếng quát kia mà kinh hãi, như sấm rền giữa trời quang, ông bèn quỳ xuống.

"Bẩm đại nhân, mẹ con Lâm gia đến đây để cầu xin tha tội."

Lâm công tử tuy sợ, nhưng vì sự thật mà bắt đầu giải thích: "Thật ra mọi chuyện là do ta và mẹ đã lỗ mãng, cha ta đã khỏi bệnh, hơn nữa quán ăn hôm nay đặc biệt đông."

"Đúng đó đại nhân, tướng công nhà ta đổ bệnh là vì tối qua bị té xuống sông nên hôm nay nhiễm phong hàn, không liên quan tới hắn."

Hồ tri huyện nhận được lời thành khẩn của hai người thì mừng như điên, vội nói với hắn: "Tướng quân ngài nghe rồi đó, gia chủ đã đến giải bày với ngài rồi, có phải nên tha cho Cung Vận Ý?"

Tư Không Dương Thiên mặc dù không cam lòng, nhưng người ta đã nói đến như vậy thì hắn cũng không làm khó nữa, hắn phủi áo bỏ đi như mọi chuyện chưa hề xảy ra.

Khi xoay người lại còn không quên nhìn nam nhân đã nằm gục trên đất, Cung Vận Ý thở dốc ngước mắt nhìn, chỉ có thể thấy được hận ý nồng đậm trong mắt Tư Không Dương Thiên.

Thật giống...

Là Thiên nhi sao?

Chẳng thể suy nghĩ được thêm gì nữa, trước mắt y tối sầm, mọi thứ đều không nghe rõ.