Chương 8: Em thoa cho anh đi

Chương 8: Em thoa cho anh đi

“Đổi màu rồi à.” Cẩm Sắt không kịp phản ứng lại đây, nghiêng đầu nhìn Ngôn Giác.

“Móng tay, đổi màu rồi.” Ngôn Giác chỉ chỉ tay Cẩm Sắt đang cầm túi xách.

“Móng tay?” Cẩm Sắt bật cười, đem bàn tay đưa trước mặt đến Ngôn Giác, “Đẹp không.”

Ngón tay thon dài trắng nõn, đầu ngón tay tròn trịa, móng tay sơn màu trắng, còn có hai đường cong màu đen, vừa vặn phù hợp với quần áo cô mặc.

“Đều không khác mấy.” Ngôn Giác nắm bàn tay mềm mại của cô, đặt nó trở lại, “Đừng quấy rầy anh lái xe.”

Cẩm Sắt bật cười, “Ngôn Giác, anh có kem dưỡng da tay sao?”

“Anh một nam nhân muốn thứ đồ kia làm gì.” Ngôn Giác khởi động xe.

“Tôi hình như quên đem theo...” Cẩm Sắt cúi đầu lật tung chiếc túi nhỏ của mình, "A... Có mang theo."

Cẩm Sắt lấy ra hủ kem dưỡng da tay, “Muốn dùng sao.” Đôi mắt màu nâu nhạt nhìn chằm chằm Ngôn Giác.

“Anh không dùng... Anh một nam nhân...” Ngôn Giác nhìn lướt qua tiếp tục lái xe, anh còn chưa nói xong, liền bị tiếng kinh hô của cô gái đánh gãy.

“Tôi lấy nhiều...” Cẩm Sắt mím mím môi, hai mắt to tròn nhìn Ngôn Giác, “Tôi chia cho anh một ít đi? Được không?”

Ngôn Giác bật cười, đầu lưỡi của anh chạm vào răng cấm, “Được a, cô bé, em thoa cho anh đi.”

Bàn tay trắng nõn mềm mại nắm lấy bàn tay to của Ngôn Giác, thoa kem dưỡng da tay, thậm chí có cảm giác như mười ngón đan xen vào nhau.

“Cái kia.” Ngôn Giác đổi tay nắm vô lăng, tay trái đưa qua cho Cẩm Sắt.

“Được rồi!” Cẩm Sắt vừa lòng cười cười, tùy tiện thoa kem trên tay mình.

Ngôn Giác lái xe đến thẳng một khu biệt thự nào đó, trước cổng đã đậu vài chiếc xe, giống như một cuộc triển lãm xe thể thao vậy.

“A! Ngôn thiếu! Từ chỗ nào tìm đến tiểu tiên nữ vậy.” Một chàng trai mới vừa đi đến trong sân, thấy có xe dừng lại, cũng dừng bước. Cẩm Sắt vừa xuống xe liền nghe thấy tiếng trêu chọc.

“A, đây không phải là Ninh thiếu sao? Ngọn gió nào đem anh thổi về nước vậy.” Ngôn Giác đóng cửa xe bên ghế phụ lại, đứng ở bên người Cẩm Sắt.

“A, Ngôn thiếu, sao anh lại nói như vậy, ta đây không phải nghe được Ngôn thiếu về nước sao, ta nhất định phải trở lại thăm hỏi một chút chứ.” Ninh Tư Hàn ôm một cô gái đi đến trước mặt Cẩm Sắt.

Cẩm Sắt chớp mắt mấy cái, wow, cô ấy mặc còn ít hơn cô, váy còn ngắn...

“Ta còn tưởng rằng Ninh thiếu ở Anh quốc bị trục xuất về nước chứ.” Hai tay Ngôn Giác cắm trong túi, nhướng mày nói.

“Thao! Liền phải chọc một dao sao!” Ninh Tư Hàn cười, đánh một quyền vào bả vai Ngôn Giác.

“Hôm qua ta ở Hồng Kông, thấy Tranh Tử nói anh về nước, ta liền trở về cùng anh ăn bữa cơm, ngày mai về Anh quốc.”

“Anh cũng thật rãnh a, Hạ An đâu?”

“Ở bên trong, Ngôn thiếu là không xem nhóm chat a... Xem ra là say trong lòng mỹ nhân...” Ngôn Giác đánh một quyền vào vai Ninh Tư Hàn.

“Đừng nói giỡn, hôm qua ta đi ngủ sớm, trưa nay không phải ăn cơm cùng ông nội sao, buổi chiều cùng ông chơi mấy ván cờ, xong rồi mới ra ngoài, làm sao có thời gian cùng mấy người nói nhảm.” Ngôn Giác nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh.

“Vào thôi! Hạ An trở về khi nào?” Câu trước là Ngôn Giác nói với Cẩm Sắt, sau đó bốn người mới cùng nhau đi vào trong sân.

Bên cạnh bể bơi đã bày giá nướng, mấy nam nhân nói chuyện với nhau, Cẩm Sắt cũng không có chủ động nói chuyện với ai, chỉ nhìn phong cảnh trong sân. Chạng vạng tối gió có chút lạnh, trời cũng hơi tối.

“Cô bé, em không lạnh sao?” Giọng nói của Ngôn Giác đột nhiên vang lên, Cẩm Sắt nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, mím mím môi, “Lạnh.”

Ngôn Giác bật cười, đem áo khoác cởi ra nhét vào trong lòng Cẩm Sắt, “Trình Tử Hiên, tìm giúp cái áo khoác đi.”

Nam nhân mặc áo thun tay ngắn, đường cong cánh tay rất đẹp, đồng hồ trên cổ tay là mấy ngày trước Cẩm Sắt nhìn thấy trên Weibo...

“Tự lên lầu tìm đi.” Trình Tử Hiên ngẩng đầu lên, “Cô gái nhỏ! Được a! Đem Ngôn thiếu làm tới tay.”

Tất cả mọi người đều nhìn Cẩm Sắt, Cẩm Sắt mỉm cười, không có thừa nhận cũng không có phủ nhận.

“Làm gì vậy, xem con khỉ à.” Ngôn Giác xuống lầu, tùy ý nói.

“Ngôn thiếu, anh được a, không cảm ơn nguyệt lão ta sao.”

“Sao.” Ngôn Giác nhướng mày.

“Cho hai người giật dây a.”

“A, có lẽ chúng ta là Ngưu Lang Chức Nữ.” Ngôn Giác cười lạnh một tiếng, nhìn Cẩm Sắt, “Lại đây ngồi, đứng ngốc ở bên ngoài làm gì.”

“Ngưu Lang... Thao! Anh mắng ta là trâu à!” Trình Tử Hiên phản ứng lại đây.

“Đồ ngốc, người này...” Ninh Tư Hàn liếc nhìn anh ta từ trên xuống dưới, rồi ôm bạn gái vào phòng.