Chương 9: Tức giận à?

Chương 9: Tức giận à?

“Về nước khi nào thế?” Ngôn Giác nhìn Hạ An.

“À, về nước một tuần trước.”

“Anh không phải sắp cuối kỳ sao?”

“Nói sau đi, phiền.” Hạ An dựa vào ghế sô pha.

“Đừng làm bậy, không được liền đổi người khác, ta thấy người bên cạnh anh không tệ.” Ngôn Giác nhìn anh ta.

Cẩm Sắt cúi đầu nhìn ngón tay không có biểu cảm gì.

“Vậy đổi một chút?” Hạ An ngồi thẳng lưng, biểu cảm khó đoán.

Bốn nam bốn nữ ngồi trên ghế sô pha, đối mặt nhau... Yên tĩnh đến lạ thường.

Vẻ mặt của Ngôn Giác không thay đổi, mang theo ý cười dựa vào ghế sô pha, “Nói gì vậy”, lại nhìn Cẩm Sắt bên cạnh đang móc móng tay.

“Không phải mới làm sao? Sao lại loạn móc.” Ngôn Giác mở miệng nói.

“À, cùng áo khoác không hợp.” Một bộ đồ đen trắng phối hợp với áo khoác màu xanh đậm in hoa, áo khoác trở nên có chút không hợp.

“Đừng loạn móc, để anh mua cho em một cái áo khoác phối với quần áo?” Cẩm Sắt ngẩng đầu nhìn Ngôn Giác, vẻ mặt của Ngôn Giác mang theo ý cười, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

Cẩm Sắt lắc đầu, bật cười, vẻ mặt nhu hòa, “Không cần, chờ về trường học liền không lạnh.”

“Đừng nói yêu đương! Chết đói mất thôi! Đi nướng thịt đi!” Trình Tử Hiên là người đầu tiên đứng lên phá vỡ cục diện bế tắc, sau đó mọi người đều đi ra sân.

Các chàng trai nướng thịt, các cô gái ở một bên hỗ trợ đưa lấy đồ vật, đem đồ vật đã nướng chín bưng vào trong phòng.

Bốn chàng trai ngồi trên mặt đất, vây xung quanh bàn trà, cô gái mặc váy ngắn có chút mất tự nhiên ngồi quỳ chân trên mặt đất, Ngôn Giác ở bên người thả một cái gối ôm, sau đó vỗ nhẹ vào cái gối hai lần, nhìn Cẩm Sắt.

Cẩm Sắt không nói gì, ngoan ngoãn ngồi lên cái gối ôm, váy cô lại không ngắn, không sợ.

“Biết lái xe không?” Ngôn Giác nhìn Cẩm Sắt, khoảng cách giữa hai người vô cùng gần.

“Biết.” Cẩm Sắt gật đầu trả lời.

“Vậy em uống nước, anh uống rượu.” Ngôn Giác bật cười.

Cẩm Sắt lên lầu đi vệ sinh, lúc đi ra phát hiện trong phòng có người... Nhìn kỹ thì ra là anh.

“Sao anh lại đi lên.” Cẩm Sắt nhìn Ngôn Giác.

Cẩm Sắt dựa lưng vào tường, bàn tay thon dài của nam nhân đặt bên tai cô, đem cả người cô vòng trong ngực... Tường đông?

“Tức giận à?” Mùi rượu trộn lẫn mùi chanh muối, mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ.

Cẩm Sắt mím môi không nói.

“Anh không thích cô gái kia...” Hơi thở ấm áp phả vào tai Cẩm Sắt.

Ngôn Giác nhìn cô gái trước mắt, làn da non mịn, gương mặt có chút đỏ, đôi mắt màu nâu nhạt trong veo mê người.

Ngôn Giác hôn lên môi Cẩm Sắt, đầu lưỡi cạy mở hàng răng cô, ở trong miệng mềm mại điên cuồng làm càn, tay Cẩm Sắt đặt trên vai Ngôn Giác, với chút sức lực của cô căn bản là nửa bước cũng đẩy không ra nam nhân này, tiếng nước bọt giao hòa giữa răng môi trong căn phòng trống rỗng có vẻ càng thêm mập mờ, Cẩm Sắt nhắm mắt lại, hai tay ôm cổ Ngôn Giác, bàn tay to của nam nhân ôm vòng eo mảnh khảnh, đem cả người Cẩm Sắt đều ôm vào trong lòng.

Cẩm Sắt bị ném lên giường, Ngôn Giác nhanh chóng đè lên người cô, lần nữa hôn cô, bàn tay nam nhân không thành thật mà xoa bóp bộ ngực căng tròn của cô.

Cẩm Sắt ngước cổ thừa nhận nụ hôn mãnh liệt của anh, cả người run lên, hô hấp đều khó khăn...

“A...” Ngôn Giác nhìn đôi mắt đỏ hoe, bờ môi sưng lên của cô... “Thế nào, ngay cả hôn môi cũng không biết...”

“Vậy anh đừng hôn...” Hai mắt Cẩm Sắt có chút mông lung, liếʍ liếʍ nước bọt trên khóe môi.

“Em không cho, anh càng phải làm...” Ngôn Giác hung hăng ngậm lấy đôi môi ướŧ áŧ của cô, bàn tay không cam lòng muốn mò vào trong váy, nhưng không tìm được khóa kéo, tay Ngôn Giác đổi phương hướng.

Sờ lên bắp đùi non mịn...

Chương sau hơi H, mọi người cân nhắc trước khi đọc nha!