Chương 7: Lại đang tắm rửa à?

Chương 7: Lại đang tắm rửa à?

Điện thoại di động vang lên, Cẩm Sắt nhìn người gọi đến.

“Nghe a!” Nguyễn Vi Vi nhìn Cẩm Sắt, Cẩm Sắt đem ngón trỏ đặt ở bên miệng, nghe điện thoại, “Alo.”

“Thế nào? Lại đang tắm rửa à?” Giọng nói của Ngôn Giác mang theo ý cười.

“Không có, vừa về ký túc xá.” Cẩm Sắt ngồi trước gương, thoa kem dưỡng da tay.

“Buổi chiều có tiết học sao?”

“Chi vậy?” Cẩm Sắt nhìn chính mình trong gương...

“Muốn hỏi một chút Cẩm tiểu thư có thời gian hay không, tham gia tiệc tiễn biệt anh.”

“Muốn đi đâu?” Cẩm Sắt hơi kinh ngạc.

“Chậc, em cũng không nhìn vòng bạn bè của anh sao? Anh học tập ở nước ngoài, lại không có kỳ nghỉ, đương nhiên muốn trở về, tới sao?”

“5:30 tôi mới có thể tan học, tới kịp sao?” Cẩm Sắt nhẹ giọng hỏi.

“Chậc, được, 5:30 anh tới đón em.”

“Được.” Cẩm Sắt tắt điện thoại, gõ gõ cái bàn cân nhắc buổi chiều chuẩn bị như thế nào.

“Cẩm Sắt... Buổi chiều không phải không có tiết học sao.” Nguyễn Vi Vi nuốt một ngụm nước bọt nói.

Cẩm Sắt cười cười không nói chuyện.

“Là ai vậy Cẩm Sắt... Bạn trai?” Ngô Duyệt quay đầu nhìn Cẩm Sắt.

“Ừ! Mình đi tắm đây!” Bốn giờ đủ để cô chuẩn bị!

Cẩm Sắt đem chính mình từ trên xuống dưới đều cẩn thận nhìn một lần.

“Cẩm Sắt, dưới lầu có một chiếc xe thể thao rất đẹp, là tìm bạn sao.” Nguyễn Vi Vi dựa vào ban công nhìn nhìn, lại quay đầu nhìn cô bạn đã chuẩn bị xong.

“Thế nào, thế nào?” Ngô Duyệt cũng tò mò đứng dậy đi xe.

Cẩm Sắt đứng trước bàn, nhìn khung chat trong điện thoại.

【 Em ở đâu?】

【Chung cư A.】

【 Anh đến rồi. 】 Tin nhắn được gửi đến ba phút trước đó.

“Mình đi đây!” Cẩm Sắt vẫy vẫy tay, quay người đi ra ký túc xá.

Ba người chen chúc ở ban công.

“Người xuống xe! Giống như là một anh trai nhỏ! Trời ạ, là tóc bạc!” Nguyễn Vi Vi hưng phấn nắm lấy tay Ngô Thấm.

“Đừng nắm mình! Phú nhị đại còn khó tìm sao! Người ta cũng chính là chơi đùa thôi!”

“Bạn nói chuyện kiểu gì vậy.” Nguyễn Vi Vi có chút bất mãn.

“Được rồi, đừng ồn ào.” Ngô Duyệt có chút đau đầu.

“Cô bé, các em đều thích đứng ở ban công ngắm phong cảnh sao?” Ngôn Giác mặc áo thun trắng, quần jean, bên ngoài là áo khoác hưu nhàn, hất cằm lên.

Cẩm Sắt quay đầu nhìn, mỗi tầng ký túc xá đều có mấy người ở ban công nhìn xuống dưới... Cô cũng thấy được ký túc xá của cô, Cẩm Sắt nhìn chàng trai trước mặt, “Có lẽ là nhìn soái ca (trai đẹp) đó.”

Cô gái mặc áo thun đen, bên ngoài mặc thêm áo khoác dệt kim màu trắng, váy thêu dài màu đen blingbling, quai giày màu trắng lộ ra mu bàn chân cùng mắt cá chân trắng nõn, trên bắp chân bóng loáng tuyết trắng, buộc cái nơ con bướm. Ngũ quan xinh xắn, làn da trắng nõn, son môi màu bánh đậu làm cô càng trắng hơn, tóc dài mềm mại buông xõa ở sau lưng, cái cổ thon dài cùng đường cong hoàn mỹ của xương quai xanh tôn lên nét đẹp dịu dàng của cô gái.

“Chậc, có thể là đang nhìn anh đó, anh cảm thấy đại học Q không có ai đẹp trai hơn anh... Em không lạnh sao?” Ngôn Giác nhìn cô gái một chút, mặc ít như vậy.

“Không lạnh!” Cẩm Sắt bật cười.

“Lên xe đi.” Ngôn Giác mở cửa xe cho Cẩm Sắt, Cẩm Sắt mỉm cười, ngồi lên xe.