Chương 6: Lần sau gọi cho anh

Chương 6: Lần sau gọi cho anh

Ngôn Giác lái xe đưa Cẩm Sắt đến một khách sạn cao cấp, có lẽ do đã khuya, đại sảnh không có người nào.

“Xin chào quý khách.” Hai nhân viên tiếp tân cười chào hỏi.

Ngón tay Ngôn Giác gõ gõ mặt bàn đá cẩm thạch, đưa thẻ căn cước qua, “Một người.” Ngôn Giác mở miệng.

Cẩm Sắt mở điện thoại ra, “Có thể quét mã sao?”

“Chậc, nói cái gì vậy, sao có thể để em trả tiền.” Ngôn Giác nhìn lướt qua cô gái bên người, đưa ra mã trả tiền.

“Vừa rồi ăn cơm cũng là anh trả tiền.”

“Anh không có thói quen để con gái tự trả tiền bao giờ.” Ngôn Giác đem thẻ phòng đưa tới trước mặt Cẩm Sắt.

“Cảm ơn...”

Cẩm Sắt đứng bên cạnh xe, mím môi, “Thêm Wechat sao? Ngày mai tôi đem tiền thế chấp trả cho anh.” Cẩm Sắt nhìn chàng trai trong xe.

“Đọc số điện thoại, anh thêm bạn, tiền thế chấp không cần trả anh.” Ngôn Giác bật cười.

Cẩm Sắt nói ra số điện thoại của mình, Ngôn Giác cười vẫy vẫy tay, “Đi vào đi, nghỉ ngơi sớm chút.”

Cẩm Sắt tắm rửa xong liền đi ra phòng tắm, thực hiện các động tác thả lỏng cơ bắp hàng ngày, ban đêm lại ăn khuya, không thể cứ như vậy mà ngủ...

Điện thoại của Cẩm Sắt kêu lên, là tin nhắn đến.

【 Lần sau có thể gọi cho anh, anh tìm người giúp em. 】

Cẩm Sắt cười cười, chưa trả lời, đem khăn tắm trải lên mặt đất, chuẩn bị tập yoga, nhìn cửa sổ sát đất phản chiếu mình... Bật cười...

Chuông điện thoại vang lên gián đoạn âm nhạc đang phát, Cẩm Sắt nhìn người gọi đến【 Ngôn Giác 】 Đợi ba giây mới nghe máy.

“Alo...” Giọng nói mềm mại của cô gái vang lên.

“Sao rồi cô bé, anh còn nghĩ em làm mất điện thoại, Wechat chưa được đồng ý?” Ngôn Giác cười nói.

“Vừa rồi tôi đang tắm rửa...” Giọng nói của Cẩm Sắt êm dịu dễ nghe, Ngôn Giác cũng không quan tâm, “Được rồi, em đồng ý lời mời kết bạn đi, anh cũng tắm rửa đi ngủ.”

“Được... Ngủ ngon.”

“Ừ.” Cẩm Sắt nói xong liền tắt máy. Sau khi tập yoga xong, cô nằm trên giường... Nhìn lên trần nhà, “Ngôn Giác...” Cẩm Sắt nở nụ cười, xinh đẹp động lòng người.

Ngày thứ hai, Cẩm Sắt ăn sáng xong, đi tàu điện ngầm về trường học, trở lại ký túc xá Cẩm Sắt liền thấy Nguyễn Vi Vi đôi mắt đỏ hoe nhìn cô.

“Về rồi à?” Cẩm Sắt thở dài.

“Sắt Sắt... Cám ơn bạn.” Nguyễn Vi Vi tỉnh lại phát hiện mình ở trong khách sạn, nhìn thấy tờ giấy cùng cuộc gọi của Cẩm Sắt trong điện thoại di động, mới biết được hôm qua mình đã làm những gì...

“Không có lần sau...”

“Mình biết... Cảm ơn... Bạn... Hôm qua bạn đi một mình sao? Thật không có chuyện gì sao?” Nguyễn Vi Vi do dự mở miệng.

“Ừ, tán đánh của mình khá tốt, lại mang theo nó.” Cẩm Sắt lấy ra một con dao gấp từ túi sau của quần jean và đặt nó vào hộp đựng đồ.

Để phòng ngừa, trước khi đến cô đã tìm vị trí quán bar, đem số điện thoại của Cục cảnh sát gần nhất đặt làm phím tắt, còn tìm kiếm bệnh viện gần nhất, khi lên lầu còn cẩn thận nhìn lối thoát hiểm.

“...... Bạn... Cẩm Sắt, cảm ơn bạn.”

“Bọn họ không có truy cứu trách nhiệm sao?” Nguyễn Vi Vi cẩn thận mở miệng.

“Có người giúp chúng ta, yên tâm đi.” Cẩm Sắt cười cười, không nghĩ lại tiếp tục chủ đề này.

“Cảm ơn bạn... Cẩm Sắt...” Nguyễn Vi Vi lần nữa nói cảm ơn.

“Lần sau chọn nam nhân tốt là được rồi, không sao...”

“Ừ... Cảm ơn!” Đôi mắt của Nguyễn Vi Vi đỏ lên.

“Vậy bạn còn đi học sao? Có thể không?” Cẩm Sắt nhìn cô hỏi.

“Có thể, hai chúng ta cùng nhau đi, mình đi sửa sang lại một chút.” Nguyễn Vi Vi xoa xoa mắt.

“Được...”