Chương 5: Em thật thú vị

Chương 5: Em thật thú vị

Trong xe rất yên tĩnh, mùi hương trong xe nhàn nhạt, là mùi dầu gội đầu của Cẩm Sắt.

“Dù sao cũng cám ơn hai người.” Cẩm Sắt nắm lòng bàn tay, mở miệng.

“Được rồi, không sao.” Ngôn Giác nhìn lướt qua cô gái bên cạnh.

“Cô có thể tắt điện thoại đi, lần sau đừng giả bộ, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?” Cẩm Sắt cứng đờ, lấy điện thoại di động ra, ấn tắt, “Sao anh biết?”

“Đoán, cô gọi điện thoại cho ai vậy?”

“Điện thoại cố định ở nhà... Tự động để lại tin nhắn... Sẽ có người phát hiện.” Cẩm Sắt mím môi, theo bản năng phản bác.

“Cắt, chờ đến khi được phát hiện, có khả năng cô đã bị bọn họ thao rồi.” Ngôn Giác có chút khinh thường mở miệng.

“... Cám ơn anh... Tôi không có người để gọi điện thoại.” Cẩm Sắt thấp giọng nói.

“Hả? Cô gái, nghe cô nói như vậy, giống như thay đổi biện pháp muốn phương thức liên lạc của tôi vậy?” Ngôn Giác cười nhìn thoáng qua ghế phụ.

“Cũng không tính, chỉ là nói ra sự thật mà thôi." Cẩm Sắt nghiêng đầu nhìn chàng trai.

“Được rồi, trường học của các cô không đóng cửa sao? Đã 11:30.” Ngôn Giác nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay.

“Làm phiền anh tìm cho tôi một khách sạn, tôi...” Vẻ mặt Cẩm Sắt cứng đờ, sờ sờ túi quần... Ngoại trừ điện thoại, cái gì cô cũng không có mang theo.

“Chậc... Nhìn như thông minh, ngày nào đó người ta bán cô, cô còn giúp người ta đếm tiền a.” Ngôn Giác bị chọc cười.

Gương mặt trắng nõn của Cẩm Sắt nâng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ... Đây là lần đầu tiên cô ở bên ngoài khuya như thế.

“Cô gái, muốn đi ăn khuya không? Tôi đói bụng rồi.” Ngôn Giác mở miệng, Cẩm Sắt quay đầu nhìn anh, gật đầu, “Tôi mời anh.”

Ngôn Giác im lặng cười cười, không nói gì.

Xe dừng trước một quán ăn, chỗ đậu xe trước quán ăn đều đầy, hai người bọn họ không thể không đậu xe ở một chỗ đậu xe khác, sau đó đi qua.

Cẩm Sắt phát hiện, anh rất cao... Cao hơn cô rất nhiều.

“Cô gái, nhìn gì vậy? Nhìn tôi có thể vô địch sao? Nhìn đường! Nhìn xe a!” Hai tay Ngôn Giác cắm trong túi áo, hất cằm một cái.

Quán ăn rất lớn, người cũng rất nhiều, không có phòng riêng, Ngôn Giác lôi kéo cô ngồi ở cái bàn nhỏ cạnh cửa.

“Ăn cái gì thì tự mình gọi món đi.” Anh nói xong liền gọi một đống lớn.

Cẩm Sắt nhìn thực đơn... Hơi nhíu mày, chọn không được... Lúc đang do dự, thực đơn trong tay bị lấy đi.

“Không ăn cái gì?” Chàng trai nhìn cô, đôi mắt sáng lên.

“Thịt dê.”

“Vậy thiếu đi bao nhiêu thú vui a... Cho mười cái da gà, năm cái gà rán, một phần bún thập cẩm cay, lại thêm một phần mì ăn liền.” Anh lại bắt đầu gọi món...

“Uống rượu chứ? Cô biết uống rượu không?” Ngôn Giác nhìn cô gái đối diện, thấy cô gật đầu, liền kêu hai ly bia tươi.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Ngôn Giác nhàm chán gõ cái bàn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, bàn tay giống như được dưỡng rất tốt.

“Cô gái, cô bao nhiêu tuổi rồi?” Ngôn Giác nhàm chán hỏi.

“20 tuổi.”

“Chậc, vậy gọi anh đi, anh lớn hơn em!” Ngôn Giác bật cười.

Cẩm Sắt nghiêng đầu, tại sao anh ấy lại hưng phấn như vậy.

“Em tên gì?” Ngôn Giác chống cái cằm nhìn Cẩm Sắt.

“Cẩm Sắt.”

“Cẩm Sắt trong Vô đoan ngũ thập huyền na cá cẩm sắt?” Cẩm Sắt gật gật đầu, hơi kinh ngạc vì anh biết bài thơ kia.

“Anh là Ngôn Giác, ngôn hoan đích ngôn, vương ngọc giác.”

Bia được bưng lên bàn, Ngôn Giác cầm ly liền uống một ngụm.

“A... Quả nhiên ăn đồ nướng cần phải phối hợp với bia.”

“Cô bé, thật sự không ăn thịt dê sao?” Ngôn Giác cầm một xiên thịt nhìn Cẩm Sắt.

“Không ăn.” Cẩm Sắt lắc đầu.

"Ngại mùi? Không có mùi, nếm thử?” Ngôn Giác cầm một xiên thịt dê nướng mới đưa tới trước mặt Cẩm Sắt.

Cẩm Sắt kịch liệt lắc đầu, biểu cảm kháng cự chọc cười Ngôn Giác.

“Em thật thú vị.” Ngôn Giác bật cười.

“Anh không thể uống rượu.” Cẩm Sắt đột nhiên nắm chặt tay Ngôn Giác, không cho anh uống rượu.

“Thật xin lỗi...” Cẩm Sắt lập tức rút tay về.

“Sao vậy? Anh là khoai lang? Phỏng tay à?” Ngôn Giác cười cười nhìn Cẩm Sắt.

“Không có... Lái xe không thể uống rượu.” Cẩm Sắt nghiêm túc nhìn anh.

“Chậc... Được rồi, không uống.” Ngôn Giác gọi một chai Cocacola.

“Cocacola gϊếŧ chết tϊиɧ ŧяùиɠ...” Sau khi Cẩm Sắt nhỏ giọng nói ra, liền mím môi cúi đầu xuống.

“Anh thính tai đấy, yên tâm, anh không có vấn đề.” Ngôn Giác gõ gõ cái bàn bật cười.