Chương 4: Cô gái, không đi sao?

Chương 4: Cô gái, không đi sao?

“Vậy cô cảm thấy, tôi có thể ngủ cô hay không...” Cẩm Sắt linh hoạt né tránh bàn tay của nam nhân, một lần nữa nhìn về phía Lý Hạo Thần.

“Tôi cảm thấy không thể.”

“Anh Lý, chị gái nhỏ không thích, anh cũng đừng miễn cưỡng người ta.”

“Đúng vậy a, chị gái nhỏ, chị nhìn tôi thế nào?” Âm thanh ồn ào làm Cẩm Sắt cảm thấy rất phản cảm, cô hối hận khi đi tìm Nguyễn Vi Vi.

“Ông chủ Lý, đủ rồi đó, anh cũng giống như tên nhân viên cặn bã của anh vậy.” Trên ghế sô pha cách đó không xa còn có hai tên chàng trai, bởi vì quá mờ, rất khó để nhìn thấy bọn họ. Cẩm Sắt nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt.

“Câu nói này của Trình thiếu rất có tâm đắc a...” Giọng nói trong trẻo của chàng trai khiến Cẩm Sắt bật cười, cô cúi đầu mím môi cười.

“Được a! Ngôn thiếu, anh giống như càng có tâm đắc hơn!” Hai người giống như đang hát kịch, Cẩm Sắt phát hiện, nam nhân trước mắt cũng không có lại làm chút gì.

Hai nam nhân đứng lên đi đến chính sảnh, Cẩm Sắt cũng thấy rõ hai người... Nhưng cũng chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi...

“Ông chủ Lý, tiền rượu này tính đến hóa đơn của tôi đi, sẵn thanh toán luôn một lần.”

Chàng trai có khuôn mặt nam tính anh tuấn, mắt một mí, làn da màu lúa mì khỏe khoắn, lúc cười lộ ra một cái răng nanh.

“Trình thiếu, không cần đâu, chỉ là mấy bình rượu mà thôi.” Lý Hạo Thần cười cười.

“Được rồi, đừng làm khó dễ một cô gái nhỏ, trực tiếp quẹt thẻ đi, nhanh lên.” Chàng trai kẹp tấm thẻ giữa hai ngón tay.

Lý Hạo Thần nắm chặt tay thành quyền, kêu người tới tiếp nhận thẻ.

“Tiểu thư xinh đẹp, mang bạn cô ra ngoài sao?” Chàng trai cười, nhìn Cẩm Sắt hỏi.

“Làm phiền tìm một nữ nhân viên phục vụ đưa cô ấy đến khách sạn Tiền Nhai.” Cẩm Sắt ngẩng đầu nhìn Lý Hạo Thần.

“Chậc chậc...” Trình Tử Hiên không khỏi cảm thán, quả nhiên nữ nhân xinh đẹp đều có độc... Vừa cảm thán vừa đi ra ngoài.

Chàng trai tóc màu bạc cũng đi ra ngoài, lúc đi tới cửa quay đầu lại nhìn Cẩm Sắt.

“Cô gái, cô không đi sao?” Cẩm Sắt cùng anh mặt đối mặt... Ba giây sau, bước nhanh đi về phía anh.

“Từ khi nào Ngôn thiếu lại có lòng nhiệt tình như thế? Còn hỏi cô gái nhỏ có đi hay không?” Trình Tử Hiên mở miệng cười nói.

“Từ khi nào Trình thiếu lại có tiền đến thế? Còn quẹt thẻ cho cô gái nhỏ say rượu nữa.” Chàng trai tóc bạc phía sau Cẩm Sắt cũng phản bác lại.

“Chậc, Lý Hạo Thần có chút quá mức a, nhưng mà cô gái nhỏ, cô thật sự mặc kệ bạn cô à?” Trình Tử Hiên quay lại nhìn Cẩm Sắt một chút.

“Không phải đã tìm người đưa cô ấy rời khỏi sao...” Cẩm Sắt nhỏ giọng nói.

“Chẳng lẽ không phải bởi vì ghét bỏ cô ấy bẩn à?” Chàng trai nói thế làm Cẩm Sắt dừng lại, không có phản bác.

“Nói gì vậy?” Xuống lầu một Trình Tử Hiên nghe không rõ.

Ba người đi đến chỗ dừng xe, Trình Tử Hiên đi đến xe thể thao màu đỏ, nhìn Ngôn Giác cùng cô gái xinh đẹp quá phận bên cạnh anh, thật là đẹp mắt.

“Cô gái nhỏ, để anh ta đưa cô về, tôi rút lui trước. Tạm biệt!” Trình Tử Hiên cười phất phất tay, sau khi xe thể thao khởi động liền lưu loát quay xe, lúc rời đi còn ấn kèn hai lần.

Cẩm Sắt nhìn xe thể thao rời đi, đi theo nhân viên phục vụ, đi đến khách sạn Tiền Nhai mở cho Nguyễn Vi Vi một phòng, viết tờ giấy để lại.

Đi ra khách sạn, Cẩm Sắt thở ra một hơi... Ngẩng đầu nhìn lên trời, vẫn là không khí trong lành tốt hơn... Nơi như quán bar kia vẫn nên ít đi... Lần sau cũng không cần quan tâm đến...

Một đôi tay quơ quơ trước mắt Cẩm Sắt, Cẩm Sắt hơi kinh ngạc nhìn theo.

“Nhìn cái gì vậy, không đi sao?” Chàng trai mở cửa xe ngồi lên.

Cẩm Sắt ngồi ở vị trí kế bên tài xế, lần đầu tiên ngồi xe thể thao, cô có chút không quen.

“Đến đâu vậy?” Chàng trai lái xe nhìn thoáng qua người ngồi ở ghế phụ.

“Đại học Q.”

Chàng trai nhướng mày, “Được a, cô gái.”

Cẩm Sắt nhẹ nhàng ừ một tiếng không nói gì, lại nhìn chàng trai một chút.

“Nhìn tôi làm gì.” Ngôn Giác cười ra tiếng, “Làm người tốt làm đến cùng a.”